Đi tu phải có...mồi tu
Mồi là giới hạnh khởi từ nghiệp
duyên
Và yêu phải có... mồi yêu
Mồi là vạt áo nắng chiều bay ngang
Tu không vào cửa niết bàn
Mà trong trí huệ khai hoang đất
thiền
Yêu không "mồi" là yêu... điên
Là đường một chiều đi đêm một mình
Tu không "mồi": tu vô minh
Là trong cõi tục ta rình rập ta!
Đầu năm mưa nắng ta bà
Chút tâm thọ lạc sát na tặng đời
Trong ngoài có sẵn chất mồi
Mời nhau ngồi xuống mĩm cười...thênh
thang!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét