Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm bút. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Thư ngỏ gửi các bạn đồng nghiệp (ở Bộ Ngoại giao CHXHCN Việt Nam)

Thư ngỏ gửi các bạn tham dự Phiên họp Kiểm điểm định kỳ toàn cầu về nhân quyền ở Việt Nam diễn ra vào ngày 5/2/2014 tại Genève - Thụy sĩ.
Đại sứ quán Việt Nam tại Thuỵ Sỹ
Genève, ngày 19/1/2014,
Các bạn thân mến,
Tôi tên là Đặng Xương Hùng. Tôi từng là Vụ phó Bộ Ngoại giao Việt Nam, từng là Lãnh sự Việt Nam tại Genève - Thụy sĩ (2008-2012). Tháng 10/2013, tôi từ bỏ đảng cộng sản Việt Nam để bắt đầu cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.
Điều đầu tiên tôi xin bày tỏ cùng các bạn: tôi đứng lên chống lại đảng cộng sản Việt Nam, không có nghĩa là tôi chống lại các bạn. Tôi rất thông cảm với các bạn. Tôi đã cùng các bạn và tôi tin một ngày bạn cũng sẽ cùng tôi. Chúng ta, những người dân Việt Nam, đều là nạn nhân của đảng cộng sản Việt Nam.

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Dấu chỉ hùng hồn cho sự cáo chung của Đảng cộng sản!


Anthony Thiên Ân (Danlambao) - Như vậy, sau gần hai năm giam giữ, cuối cùng nhà cầm quyền Việt Nam cũng phải đem 14 Thanh Niên Công Giáo Và Tin Lành ra xét xử vào ngày 8/1/2013 tới đây. Và một lần nữa, vở kịch bị ổi lại một lần nữa được dựng lên để kết tội những người con ưu tú của Mẹ Việt Nam.

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Đại Học Là Chìa Khóa

Bạn thân,
Đaị học luôn luôn là ước mơ lớn của tuổi trẻ thế giới. Không thể khác được.

Một thời chúng ta học tiểu học, được ba mẹ dẫn tới trường, nhìn các anh chị bậc trung học đi xe đạp vi vu thoải mái... ra dáng ai cũng người lớn. Tuyệt vời là các anh chị đi học mà không cần ba mẹ chở đi.

Rồi tới bậc trung học, chúng ta đi xe đạp, nhìn các anh chị đạị học đi xe gắn maý, hay thậm chí có anh chị vẫn đi xe đạp hay đi bộ, nhưng dáng dấp đã khác hẳn rồi: mắt kính nghiêm và buồn, suy tư toán kiểu Bùi Giáng, Phạm Công Thiện... như dường, đaị học là cửa ngõ vào khung trời triết học trên mây.

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Dân tộc không của riêng ai

Lắng nghe Audio:

 

Lê Nguyễn Huy Trần
Hãy nhìn sơ lược về lịch sử Việt Nam!
Tộc người Việt cổ được biết đến đầu tiên và chính thức lập quốc kể từ năm 2879 trước Công nguyên (TCN). Trải qua biết bao thăng trầm lịch sử, các triều đại nước Việt phong kiến đã đánh đuổi quân xâm lược phương Bắc, quyết không khuất phục ngoại bang. Tên nước ta cũng thay đổi theo từng thời đại. Thời Hùng Vương đã dựng nên nước Văn Lang (thế kỷ VII TCN) và dân chúng trong vùng yêu thương đất trời như mạch sống vì nhờ thiên nhiên mà họ đã trồng trọt và tạo ra nhiều sản phẩm cho việc sinh nhai.

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Thanksgiving - Tạ ơn chiến sĩ Cộng hòa

Chu Tất Tiến.
Con Người được tác tạo với hai phần tuy khác biệt nhưng lại hòa nhập với nhau làm một: Thể Xác và Tinh Thần. Tùy theo giáo dục gia đình và học đường và tùy theo nhận thức mà Con Người sinh hoạt theo từng đẳng cấp: Hướng Hạ, Nhân Bản, Hướng Thượng và Cao Thượng. Tầng lớp Hướng Hạ sống miễn cưỡng, buông thả và không biết chăm sóc bản thân mình, để mặc cho thể xác và tinh thần bệnh hoạn, mặc cho những kết quả của sự buông thả của mình lôi kéo mình đi vào một tương lai vô định. Lớp Nhân Bản sống đúng theo những nhu cầu căn bản của Nhân Loại, sống bình dị, và biết lo lắng cho thân thể và tinh thần mình tráng kiện. Giá trị cao hơn một cấp là lớp Hướng Thượng, tầng cấp này là những nhà giáo dục, những nhà văn, nhà thơ, họa sĩ, nghệ sĩ chân chính, kiến trúc sư…luôn tìm cách vươn lên một tầm cao hơn thế đứng hiện tại, đặt tâm hồn và trí thức mình hướng về việc làm cho Nhân Loại thăng hoa cũng như thích chia xẻ những điều Hay, Đẹp cho người khác. Phần thưởng mà họ mong muốn là những nụ cười hạnh phúc của thiên hạ. Vượt qua những đẳng cấp ấy là lớp người Cao Thượng, sẵn sàng hy sinh mình cho niềm vui và hạnh phúc của người khác, tuy biết rằng một khi hy sinh Thể Xác thì Tinh Thần cũng tan biến, sự hiện diện của cá nhân mình trên mặt đất này sẽ không còn nữa. Lớp người Cao Thượng này không hề nghĩ đến đau đớn của Thể Xác một khi chấp nhận hy sinh. Họ cũng không cần Quá Khứ, Hiện Tại, và Tương Lai của chính mình, vì nếu đã hy sinh Thể Xác, thì mọi liên hệ của Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai đều biến mất trong chớp mắt. Sự hy sinh như thế là tận cùng của sự thất thoát và lỗ lã.

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Không cho phép Mình quên

Tôi tên Nguyễn Khánh Vũ, kỹ sư điện toán cho một công ty bên Arizona. Đã tham gia với bài "Nước Mỹ và tôi" vào năm đầu tiên, và mới nhất là bài "Nước Mỹ và vợ tôi".

Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống? Với tôi, những bài học, những kinh nghiệm thương đau mà thế hệ Cha Anh đã có với Việt cộng nhắc tôi phải cảnh giác luôn luôn.

Bài học số 1: Việt cộng giết người Quốc gia ngay trong thời kỳ phôi thai kháng Pháp, đánh Nhật, vì Việt cộng muốn cướp quyền lãnh đạo đất nước, để có thể toàn quyền làm tay sai cho cộng sản quốc tế trước kia, và nay cho quan thầy Trung cộng.

"Đất nước không chiến tranh, sao đau thắt trong lòng"

Vũ Đông Hà (Danlambao) Đã bao năm trôi qua, dưới tấm bảng chỉ đường XHCN và lầm lũi bước đi theo sợi dây thừng lôi đầu kéo cổ của 14 "đỉnh cao trí tuệ" vẫn văng vẳng một tiếng kêu xé lòng: 

Đất nước không còn chiến tranh, 
Sao đau thắt trong lòng...

Bạn có biết ai viết 2 câu thơ này không? 

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Quét lá vàng rơi

* Cứ mỗi độ Thu về lại quét gom lá vàng ngoài sân, thì tôi lại nhớ Trí, nhờ Trí kể mà tôi mới nẩy ý ra viết bài này. Mời quý thân hữu cùng đọc. Chúc Trí cùng quý thân hữu an vui.
 
Tôi nhận được e-mail của một người bạn từ Boston như thế này, xin tóm tắt lại để cho các bạn hiểu:
"Chị ơi, vì hoàn cảnh gia đình đang có chuyện buồn nên em ít thư thăm chị, nhưng nay em cố gắng ổn định lại đời sống và biên vài hàng thăm chị và gia đình. Chị ơi, nhà nước ở Việt Nam đang cưỡng chế gia đình em vì trước kia bác em là trung tá VNCH, sau bác ra đi theo diện HO, có để giấy ủy quyền căn nhà lại cho ba má em, nhưng chính quyền phường không đồng ý. Ba má em nhờ luật sư kiện ra tòa nhưng họ đưa 30 công an đến làm dữ rồi khiêng vứt đồ đạc, tống khứ má em và các em của em ra lề đường. Đứa em nhỏ nhất của em mới 5 tuổi khóc than mà họ chẳng nương tay. Hôm hay tin, em mua vé chạy về Sài Gòn gấp rút và lên Thủ Đức mua cho gia đình một căn nhà khác tá túc, nhưng chị ơi, cái xui nó dồn dập lên đầu gia đình em chị ạ. Căn nhà đó không có giấy tờ hợp lệ, nhà nước không có lệnh bán nhưng hai tên NTN và TVG đã làm giấy tờ giả mạo để bán, em là người ở ngoài về không rành luật lệ trong nước, má em lại rất thật thà, tin tưởng nên nộp tiền. Em sống bên Mỹ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mà như ngồi trên lửa đốt. Giờ chỉ còn chờ tòa xử thôi chị ạ. Em nghĩ rồi một chính quyền mà bất lực hay lơ là bao che trước bao lọc lừa gian xảo như vậy thì cũng phải tới ngày tàn của nó vì người dân cứ mãi than van, thế nào cũng động lòng trời. Vài hàng thăm chị. Em, Trí."

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Anh Thiện ơi, hãy ngơi nghỉ!

Nhật Tiến

Sáng ngày 2 Tháng Mười, 2012, tôi vào Internet đọc Người Việt Online thì sửng sốt thấy bản tin “Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện bệnh nặng” với một vài chi tiết như sau: “Sáng sớm ngày Thứ Tư, 26 Tháng Chín 2012, ông cảm thấy ngộp thở nên được đưa gấp vào bệnh viện.
Nhà văn Nhật Tiến (trái) và nhà thơ Nguyễn Chí Thiện tại nhà hàng Nguyễn Huệ, California. (Hình: Tác giả cung cấp)

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Tình Mẹ

Những chùm lá trên cây đã ngả sang màu vàng, từng chòm mây trên bầu trời lãng đãng trôi, những khóm hoa Hồng trước sân đang nở rộ, tháng Bảy đang đến. Lại một mùa Thu nữa đang đến. Mùa Thu luôn gợi nơi lòng người những kỷ niệm, ký ức sâu xa, lắng đọng. Mùa Thu khiến lòng những người con hiếu thảo bồi hồi xúc cảm khi nghĩ tưởng đến ân nghĩa thiêng liêng nhất trong đời : ân nghĩa sanh thành.

Kính lạy Mẹ !

Phàm sanh ra trên đời, ai cũng có quê hương, nhắc đến quê hương là nhắc đến tình mẹ. Vì quê hương lúc nào cũng đẹp và dịu mát như lúa ngày mùa. Nói đến hình ảnh một làng quê Việt nam là chúng ta liền hình dung ra:
“Làng tôi có cây đa cao ngất Trường sơn, có sông sâu lơ lửng vờn quanh... .”

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

"Cái Nước mình nó thế !" Sinh viên – Bạn nghĩ gì ?

Bạn đã bao giờ gặp tình huống này chưa: Để lảng tránh giải thích cho bạn về một vấn đề nào đó, về một hiện tượng tiêu cực, về một sự khuất tất hay một bất công nào đó, người ta trả lời bạn: “Cái nước mình nó thế, đừng có hỏi !” ?

Đã bao giờ bạn đưa phong bì cho giáo viên, và thay vì dằn vặt xấu hổ, bạn tự nhủ: “Cái nước mình nó thế”, rồi cảm thấy thanh thản ?


Tôi giả định rằng bạn đủ nhận thức để hiểu cái nước mình nó thế là nó như thế nào, nên không luận giải về điều đó ở đây. Tôi chỉ muốn đề cập tới, một cách chưa đầy đủ, thái độ nào có thể có đằng sau câu nói đó. “Cái nước mình nó thế” là một mệnh đề tiêu biểu cho sự bất lực, cho sự đầu hàng vô điều kiện, sự nô lệ cho hoàn cảnh và nô lệ cho chính mình. Mệnh đề này thể hiện sự kìm kẹp, sự trói buộc từ bên trong của mỗi cá nhân, hậu quả của sự trói buộc dài hạn từ bên ngoài. Và nó cũng thể hiện sự lảng tránh trách nhiệm. Để tránh hành động, để chấp nhận cái xấu, cái ác, cái tồi tệ, nhưng đồng thời để tránh phải chịu trách nhiệm về cái xấu, cái tồi tệ và cái ác, người ta nói với bạn: “Cái nước mình nó thế”.


Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Một kỷ niệm về đại tá Hồ Ngọc Cẩn

Bài nầy của cựu sinh viên Y Khoa Sàigòn 72, bác sĩ quân y Nghiêm Hữu Hùng.
Tôi thuộc lòng bài thơ "Après la bataille" cuả Victor Hugo và luôn xem đó là hành trang vào đời khi nhập ngũ:
"Làm cách nào đối xử với con người cả bạn lẫn thù với lòng nhân"
Tuy nhiên những gì xảy ra ngoài chiến trường nhiều khi khác hẳn với thơ Victor Hugo
Nhân vật chính (mon père ...) trong bài thơ là một vị tổng chỉ huy, có toàn quyền quyết định về hành động của mình còn tôi chỉ là Y Sĩ Trung Úy, một cấp bậc rất nhỏ, ngoài phạm vi chuyên môn ra, có rất nhiều hoàn cảnh không thể tự mình quyết định được như câu chuyện sau đây:
Thời Chiến Tranh Việt Nam, thông thường các Sĩ Quan cao cấp đối xử với Bác Sĩ rất tốt, cả hai bên đều tỏ lòng qúy trọng lẫn nhau

Nhưng cũng có rất nhiều nghịch cảnh, một chuyện ai cũng biết là đôi khi có vài binh sĩ vì sợ chết nên đã "tự huỷ hoại thân thể" bằng nhiều cách như:
- Chích mủ xương rồng vào ngón tay để gây gangrène (mất ngón trỏ bàn tay phải thì sẽ được giải ngũ vì không thể bóp cò súng)

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Lời phát biểu của Lm. Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh nhân dịp kỷ niệm 2556 Đức Phật Thích ca tại chùa Khánh anh Évry Pháp quốc, trước đài tưởng niệm thuyền nhân

TỔ CHỨC VÀO CHÚA NHẬT, ngày 06/05/2012

Lời phi lộ: Lời phát biểu này có chút sửa đổi, trước khi đưa lên mạng.
Kính thưa Đức Giám mục Michel Dubost[1]!
Kính thưa qúi Hòa Thượng, Thượng tọa,
Qúi đại đức cùng qúi chức sắc tôn giáo!
Kính thưa qúi tổ chức hội đoàn!
Qúi anh chị em tu sĩ trong Chúa thân mến!
Ông bà anh chị em toàn thể tín đồ Phật tử thân mến!

Nhân dịp đại lễ kỷ niệm Đức Phật Thích Ca sinh ra để cứu chúng sinh cách nay 2556 năm, một Linh Mục Công giáo, trong tinh thần Liên tôn và tình hiệp thông, với qúi phật Tử, tưởng nhớ Ngày Đau Thương Dân Tộc. Biến cố 30 tháng 4 năm 1975 đánh dấu một khúc ngoặt xấu xa trong lịch sử Việt Nam cận đại. Vì xẩy ra những điều trái ngược đau thương. Khi Quân đội miền Bắc mang danh „quân đội Giải Phóng“, thì từ ngày 30 tháng 4, hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu người miền Nam phải chạy trốn băng rừng, vượt trùng dương, để trốn chạy cái gọi là „đoàn quân giải phóng“. Họ trốn Cộng như tránh hủi.

Những Suy Nghĩ Về Ngày 30 Tháng Tư

1. Nguyễn Thị Thanh Bình: Tôi cố tình dành một khoảng trống cho tên gọi ngày 30-4… Xin bạn thử tìm một tên gọi khác cho ngày này, ngoài những chữ vẫn được gọi kêu thông thường như ngày Quốc Hận, Tháng Tư Đen, ngày Giải Phóng hay ngày Đại Thắng Mùa Xuân…? Và tại sao bạn lại muốn gọi như thế?
Lưu Nguyễn Đạt: Tôi mượn lời của nhà biên khảo Nguyễn Vĩnh-Tráng [1] khi ông đảo ngược “30 tháng Tư” để Tưởng niệm Ngày “30 thứ Tang”.  Đó là thời điểm khởi đầu của những giai đoạn tang chế, đau buồn, tang thương di căn:
  • của toàn thể quân cán chính Việt Nam Cộng Hoà, bị dồn vào thế thất thủ, hàng binh; bị tù đày, hành hạ, ám hại; bị tước đoạt danh dự, nhân cách và đời sống ngay từ ngày 30 tháng Tư 1975;

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Câu hỏi tháng Tư

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Ngày 30 tháng 4, ngoài tất cả ý nghĩa mà chúng ta đã biết, còn là ngày để mỗi người nhìn lại chính mình, ngày để mỗi chúng ta tự hỏi mình đã làm gì cho đất nước, và đang đứng đâu trong cuộc vận hành của lịch sử hôm nay. Mỗi người Việt Nam có hoàn cảnh sống khác nhau, quá khứ khác nhau, tôn giáo khác nhau và mang trên thân thể những thương tích khác nhau, nhưng chỉ có một đất nước để cùng lo gánh vác. Đất nước phải vượt qua những hố thẳm đói nghèo lạc hậu và đi lên cùng nhân loại. Không ai có quyền bắt đất nước phải đau nỗi đau của mình hay bắt đất nước phải đi ngược chiều kim lịch sử như mình đang đi lùi dần vào quá khứ. Sức mạnh của dân tộc Việt Nam không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Tương lai dân tộc không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Sinh mệnh dân tộc Việt Nam do chính nhân dân Việt Nam quyết định. Và do đó, con đường để đến một điểm hẹn lịch sử huy hoàng cho con cháu, chính là con đường dân tộc và không có một con đường nào khác...

QUỐC HẬN 30/4 - Những giờ phút cuối cùng tại Đơn Vị của con

Thưa quý vị,


Kính thưa người Cha già VNCH thân yêu & đáng kính, Ngô Đình Diệm,


Khi cha bị giết, con của cha mới 14 tuổi và đang học tại một trường Dòng ở Thủ Đức. Con lớn lên và trưởng thành, khi các người anh của con "thay cha" để lo việc nước ....
Xin tâm sự với Cha về "Những giờ phút cuối cùng tại Đơn Vị của con".  



Khi nghe một vài bạn đi phép hay "dù" về thăm gia đình không trở lại đơn vị thì con thương cảm cho bạn mình; vì sẽ bị cấp trên phạt "trọng cấm". (Sau này, con mới biết, họ có thân nhân làm cho cơ quan Mỹ và được Mỹ cho đi.) Những tin đồn, và nhìn người này người kia mang gia đình vợ con ... Có lẽ vì còn độc thân không vướng bận, con chẳng nghĩ xa xôi, hay soi mói tìm tòi, và chỉ làm nhiệm vụ hằng ngày. Sau khi rời Hải Đội 4 Duyên Phòng, con chuyển về Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Trung Ương (BTL/LL/TƯ), Bộ Chỉ Huy đóng ở Cát Lái, Saigon.


Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Sức mạnh của Cộng đồng người Việt Quốc gia hải ngoại

Võ Đại Tôn
(viết nhân dịp tưởng niệm 37 năm Quốc Hận)

Vào đầu tuần tháng Tư Đen 2012 tại Úc Châu, tôi được một diễn đàn người Úc, “The Humanist Forum”, gồm một số chính trị gia, giáo sư đại học, những nhân vật phản chiến cũ, mời thuyết trình về đề tài “Sự tồn tại của Con Người qua Niềm Tin”, trong đó có phần nói về chiến tranh VN trước 1975, lý do tại sao miền Nam Cộng Hòa bị cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và đời sống tinh thần - vật chất của tù nhân chính trị VNCH bị cộng sản giam cầm, đời sống lưu vong của người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nói chuyện, có cả phần giải đáp thắc mắc của cử tọa, tôi đã mở đầu buổi hội thảo bằng cách đặt trên mặt bàn một khúc cây khô tôi đã nhặt sau vườn. Mọi người nhìn tôi im lặng, không hiểu tôi sẽ nói gì với hình tượng khúc cây khô đó.

Một lá thư trần tình hay nhất Thế giới: Phu nhân Thiếu tướng Hưng


Câu phán xét bất hủ để đời sau đây trên dòng sử Việt của bà quả phụ LÊ-VĂN-HƯNG, 1/5 vị tướng tuẩn tiết oai hùng lưu danh vạn thế. Tiết tháo nầy, đã khiến cho kẻ thù CS và cả thế giới nghiêng mình ngưỡng phục:

"Trước nhiều áp lực; nhất là Việt gian trong DB Quốc Hội cấu kết với VC mệnh danh thành phần "thứ 3" buộc cụ HƯƠNG phải trao quyền lại cho Dương văn Minh, để rồi
ông tướng hai lần làm đổ nát quê hương, ố hoen lịch sử nầy, hạ mình ký tên dâng nước VN cho cộng sản".
Bà QP Lê-Văn-Hưng.
        TrúcGiang.
                       (Xin mời đọc bài dưới đây).
Tháng 4 đen, năm 1975 và mãi mãi... 
Ngày 21/4/1975, khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức, trao quyền lại cho cụ Trần Văn Hương, tôi còn nhớ rõ lời ông Thiệu nói:
“Mất một Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu, quân đội còn Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu, đồng bào còn một chiến sĩ Nguyễn Văn Thiệu. Tôi nguyện sẽ chiến đấu kế bên anh em chiến sĩ”.
Lời tuyên bố của ông Thiệu đã gây cho tôi sự xúc động.

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Thư của em Nguyễn Huyền Anh về việc công an côn đồ phá nhà nuôi trẻ mồ côi

"Chúng con vẫn không biết rồi mình sẽ sống ra sao? Ngày mai sẽ như thế nào? Cuộc sống của chúng con sẽ đi về đâu? Thậm chí khi ra đường chúng con cũng phải sợ hãi vì họ luôn theo dõi và đe dọa chúng con. Những người lớn lo lắng chúng con sẽ bị bắt đi và bị ném đá. Cái cách mà những cán bộ xã Thủy Xuân Tiên nhìn chúng con thể hiện rằng họ muốn chúng con biến mất khỏi thế giới này và họ sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào, ngay cả cho đến bây giờ họ vẫn tiếp tục tháo dỡ và đập phá, họ để biển cấm chúng con bước vào khu đất của mình, ngày đêm họ canh giữ ở đó, họ mắc võng ở đó để ngủ..."

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Cô gái của thành phố hoa phượng đỏ


Nguyễn Hồng Phi (Danlambao)
 - Còn một cô gái đẹp, rất đẹp nữa là khác của thành phố hoa phượng đỏ. Đó là nhà báo, nhà văn bất đồng chính kiến đầy tri tuệ và tài năng Phạm Thanh Nghiên!
Bài phóng sự nổi tiếng "Uất ức biển ta ơi"  khiến người người xúc động và căm phẫn. Phạm Thanh Nghiên đã cùng các bạn lặn lội mấy trăm cây số từ Hải Phòng về tận Thanh Hóa để thăm hỏi và ghi lại hình ảnh ngư dân ta bị giết hại, cướp bóc bởi bon cướp biển Tàu, rồi đưa lên mang, tố cáo ra toàn thế giới.