Huỳnh Quốc Bình
Lời mở đầu của tác giả: Bọn VC và Việt gian không bao giờ buông tha bất
cứ ai công khai chống lại sự gian ác và dối trá của chúng. Cho nên người Quốc
Gia chân chính sẽ không làm thinh trước điều quấy và cũng không mất thì giờ đôi
co với những nên viết bài theo kiểu chửi rủa những người chống cộng hoặc người
tử tế bằng những ngôn từ hết sức tàn độc và hạ cấp… Nhưng chúng ta dứt khoát
phải làm nhiệm vụ của chính mình, đó là tiếp tục “đâu lưng lại” để tố cáo tội
ác và những âm mưu thâm độc của bọn VC, Việt gian. (HQB)
***
Tuyên truyền là gì?: Tuyên là nói ra; truyền là đưa đi, từ người này sang
người kia. Làm một hành động gọi là tuyên truyền là đưa một lời tuyên bố nào đó
từ người này sang người kia trong dư luận. Phương tiện có thể khác nhau nhưng
mục tiêu của hành động thì không khác.












Vào đầu tuần tháng Tư Đen 2012 tại Úc Châu, tôi được một diễn đàn
người Úc, “The Humanist Forum”, gồm một số chính trị gia, giáo sư đại
học, những nhân vật phản chiến cũ, mời thuyết trình về đề tài “Sự tồn
tại của Con Người qua Niềm Tin”, trong đó có phần nói về chiến tranh VN
trước 1975, lý do tại sao miền Nam Cộng Hòa bị cộng sản Bắc Việt cưỡng
chiếm và đời sống tinh thần - vật chất của tù nhân chính trị VNCH bị
cộng sản giam cầm, đời sống lưu vong của người Việt tỵ nạn cộng sản khắp
nơi trên thế giới. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nói chuyện, có cả phần
giải đáp thắc mắc của cử tọa, tôi đã mở đầu buổi hội thảo bằng cách đặt
trên mặt bàn một khúc cây khô tôi đã nhặt sau vườn. Mọi người nhìn tôi
im lặng, không hiểu tôi sẽ nói gì với hình tượng khúc cây khô đó.


