Hiển thị các bài đăng có nhãn Hồi ký - Tự thuật. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hồi ký - Tự thuật. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Đặt tên cho nỗi vui mình

25 März 07

Nhận thư bạn gái từ Việt nam gửi sang, nó ghi như vầy: „Một đứa học trò cũ mà không thể viết thư thăm Thày giáo cũ của mình à ? Đó mới là lạ, sao mầy không bỏ qua tất cả những tình cảm cũ để chỉ nghĩ thuần túy một điều mầy là học trò của Thày thôi, được không? Tình cảm của Thày đối với học trò cũ đặc biệt khi Thày nói rằng trải qua mấy chục năm đi dạy Thày chỉ thấy khóa Hóa Sinh của tụi mình là có tình nghĩa hơn so với nhóm sinh viên sau ! Mầy có thấy tại vì tụi mình đã được giáo dục kỹ lưỡng trong một môi trường mà người ta chửi thậm tệ  sau giải phóng không. " Ngụy " đó mi !! Ấy vậy mà „Mỹ Ngụy“ như tụi mình vẫn làm cho lòng của những thày cô miền Bắc xao xuyến. Tao nói thật trong lòng tao thương các Thày Cô cho dù họ là người xâm lăng miền Nam đi nữa. Tao xin địa chỉ cô L. và cô B. để tao thư thăm hỏi, mầy nhớ viết thư thăm Thày nghe, Thày có cho tao số cellphone của Thày nè, tao gửi kèm cho mầy đây. Tao nói sẽ liên lạc với mầy, Thày mừng lắm! Thày cho số phone cầm tay vậy mầy hiểu Thày làm vậy để làm gì rồi chứ gì." 

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Đêm dài biên ải

LTS: Đã một lần bị cấm xuất cảnh ở sân bay, khi định sang Thái Lan. Lần này, ở biên giới phía Bắc, Người Buôn Gió lại bị “ngược”. Sau khi hết công an địa phương tới Trung ương hỏi cung, anh bị đẩy ra đường trong tình trạng không giấy tờ vào lúc nửa đêm. Chuyện được chính đương sự kể lại như sau:
—————————————–

Câu chuyện này được viết bằng ngôn ngữ Việt, nhưng không nhất thiết độc giả đủ cơ sở kết luận rằng nó xảy ra ở nước CHXHCN Việt Nam
4 giờ 30 chiều ngày 4 tháng 5 năm 2012 hắn đến trước ô cửa phòng xuất nhập cảnh đồn biên phòng chìa giấy thông hành. Lúc này không có khách qua, bốn cán bộ trong phòng đang nói chuyện, một người uể oải cầm giấy thông hành của hắn, chả buồn nhìn, anh ta quay sang nói chuyện tiếp. Lúc sau anh ta mới giở cuốn sổ thông hành gõ tên vào máy tính. Mặt anh ta biến sắc, nhưng anh cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh. Giả vờ gọi một người đến xem hộ, anh ta đi vào trong. Người đến trông hộ nhìn máy tính rồi nhìn hắn một giây rất lạ. Rồi bảo hắn ngồi chờ.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

QUỐC HẬN 30/4 - Những giờ phút cuối cùng tại Đơn Vị của con

Thưa quý vị,


Kính thưa người Cha già VNCH thân yêu & đáng kính, Ngô Đình Diệm,


Khi cha bị giết, con của cha mới 14 tuổi và đang học tại một trường Dòng ở Thủ Đức. Con lớn lên và trưởng thành, khi các người anh của con "thay cha" để lo việc nước ....
Xin tâm sự với Cha về "Những giờ phút cuối cùng tại Đơn Vị của con".  



Khi nghe một vài bạn đi phép hay "dù" về thăm gia đình không trở lại đơn vị thì con thương cảm cho bạn mình; vì sẽ bị cấp trên phạt "trọng cấm". (Sau này, con mới biết, họ có thân nhân làm cho cơ quan Mỹ và được Mỹ cho đi.) Những tin đồn, và nhìn người này người kia mang gia đình vợ con ... Có lẽ vì còn độc thân không vướng bận, con chẳng nghĩ xa xôi, hay soi mói tìm tòi, và chỉ làm nhiệm vụ hằng ngày. Sau khi rời Hải Đội 4 Duyên Phòng, con chuyển về Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Trung Ương (BTL/LL/TƯ), Bộ Chỉ Huy đóng ở Cát Lái, Saigon.


Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Ông giáo sư dạy Sử

Thưa người chiến binh. Ông vừa lập một chiến công! " 

  
Đây là câu kết của bài viết.
Tôi vừa đọc vừa khóc. Khóc cười theo từng giòng chữ của tác giả. 
Người lính Biệt Động Quân ấy đã lập một chiến công kể từ khi cuộc chiến chấm dứt vào 1975.  
Tôi đã từng nghe rằng, thư viện và cả học đường của Hoa Kỳ giảng dạy rất sai về cuộc chiến của Việt  Nam. Tôi đã tức tối là tại sao không có những tài liệu đích thực và Bộ Giáo Dục Hoa Kỳ phải chấp nhận đưa vào chương trình giảng dạy?
Hôm nay đọc bài này tôi được biết thêm một điều: có những môn học, người giáo sư phụ trách được toàn quyền về nội dung.

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Ðêm Chờ Sáng và cũng là Ðêm Cuối Cùng chấm dứt Ðời Binh Nghiệp 21 năm của tôi

Sau khi bị thương ở Vùng I Chiến thuật và được biệt phái qua hành chánh, tôi làm việc tại quận Dĩ An được 7 năm, về Ðức Hòa 1 năm rồi trở về lại quận Dĩ An đúng một tháng trước ngày miền Nam bị thất thủ.

Tình hình lúc nầy hết sức là căng thẳng, Quận và Chi khu ráo riết đặt kế hoạch phòng thủ chống chiến xa địch. Căn cứ phòng thủ của Bộ Chỉ Huy Chi khu là căn cứ cũ của lực lượng Ðại Hàn rất kiên cố, hơn nữa sau Hiệp đinh Paris đầu năm 1973, các đơn vị Ðồng Minh sau khi rút đi đã để lại cho chúng tôi rất nhiều vũ khí đạn dược và gần 100 cây M72 chống chiến xa, do Ðại úy Thành Trưởng Ban 4 Chi Khu ngoại giao xin giữ lại, nên anh em chúng tôi cũng yên tâm.

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Lần gặp bác hồ : tôi bị mất trinh

2 bồ nhí của “Bác” trong chiến khu: Châu và Quyên
Huỳnh Thị Thanh Xuân
Quãng Nam – Đà Nẵng 2005/09/02

Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hoá, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường Hành Chính gần Cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ – Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành uỷ, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện uỷ Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của “Bác Hồ” – nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ ” Bác ” như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn : “Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khoẻ của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.