Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Bài Thơ Không Tựa Đề

“ Bị cưỡng chế xa đường phố lớn
Có dây chăng, có xe bịt bùng
Trong những con hẻm nhỏ
Công an khóa đầu,
Dân vệ khóa đuôi
Chúng tôi là sinh viên nợ cơm từng ngày
là tiểu thương mất chợ
là nông phu không cọ̀n ruộng cấy
vai sát vai
Băng rôn người ta đă cướp
Rút túi giương cao trước ngực
“Hoàng Sa, Trường Sa” bé tựa vở học sinh
Trên đường tới đây,
Phải dấu nhẹm như dấu điều tủi nhục
Tổ Quốc !
“ Nam Quốc Sơn Hà ” c̣n trong Hồn Nước
“ Sát Thát ” cọ̀n vang trong hội nghị Diên Hồng
Cáo Bì́nh Ngô cọ̀n ngân từ ống đồng
tống tiễn Vương Thông về nước
Giờ đây, Tổ quốc ơi,
Ai làm Người chịu nhục ?
Tổ Quốc ! Người có c̣òn là của chúng tôi không?
Khi dầu mỏ và than đen
Khi vàng rừng và bạc bể chảy vào túi ai !
để lại chúng tôi những khoản nợ nước ngoài
để lại chúng tôi cầu sập
để lại chúng tôi núi lở , đá đè
để lại chúng tôi lũ lụt
để lại chúng tôi ngư dân bị giết
Tổ Quốc ! Người cọ̀n là của chúng tôi không ?
Nghĩa trang Biên Ḥòa hoang phế
“ Chung cộng đồng ” mà xương cốt nửa kia hương lạnh khói tàn
Tổ Quốc của ai, ba triệu người ĺa xứ
sấp ngửa thiên thu chưa tì́m được lối về
Vậy mà Tổ Quốc ơi !
Chúng tôi vẫn yêu người !
Vết chân hoang sơ tiền nhân cọ̀n lưu giữ
Tiếng hú khởi nguồn cho ngôn ngữ
cọ̀n nằm trong âm sắc lứa đôi yêu
Da thịt chúng tôi được dưỡng nuôi phôi trứng tự ngàn đời
Tổ quốc !
Chúng tôi không thể mất Người dù ai đánh đuổi
Dù chính quyền phản bội
Dù báo chí mù ḷòa
Giọt nước mắt chúng tôi nhọn căng viên lửa
Tiếng gào thét tung lên như trái phá
Tổ Quốc !
Chúng tôi chết cho Người
không chờ ai cấp phép !
Măi mãi người là của chúng tôi !
           
25.12.2007
Nguyễn xuân Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét