Ta lên núi,
học làm Tiên nhẫn nhục,
mặc thói đời
nhân ngã với thị, phi!
Mây có hẹn,
mà quên về cũng được;
Gió có lay,
trăng nghiêng ngã hề chi!
Ta về biển,
học dã tràng xe cát,
mặc chuyện đời,
Đùa cợt với hư vô!
Biển mênh mông,
đâu ngại bước tang hồ,
Đùa với sóng,
chút tình xao cũng đẹp!
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
Trắng xóa cõi hư vô,…!
Ta về biển,
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
làm mây trắng bay đi…!
Tuệ Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét