Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Khi nòng súng biết khóc

Vũ Đông Hà
                 
Làm sao một người lính không cúi đầu ngậm ngùi trước sự vắng lặng và thờ ơ có chủ đích trong ngày 17 tháng 2? Cách gì không thể không có cảm giác đâm buốt qua tim khi nhìn thấy mộ bia đồng đội nằm xuống tại núi rừng biên giới bị đục khoét? Gỗ đá sao được khi ở biên thuỳ trấn giữ giang sơn, nhìn về hậu phương thấy đồng bào yêu nước bị đạp mặt và đối xử như tội đồ? Thể nào không bức rứt, đớn đau khi ở biển đảo kia, ngư dân hiền hoà phải tự bám lấy bằng sinh mạng, máu và nước mắt?


Đã đến lúc ngay cả nòng súng lạnh lùng kia cũng phải bật khóc! 
Và vì thế, cũng đã đến lúc họ phải lên kế hoạch để từng bước chụp lên đầu những người lính cái nón phản động với nhãn hiệu “tự diễn biến” 
Trên cái loa của những kẻ không cầm súng nhưng làm bồi cầm bút, trên trang báo tiếm danh các anh lẫn gần 90 triệu người dân với tên gọi Quân Đội Nhân Dân Việt Nam – Tiếng nói của Lực lượng Vũ trang và Nhân dân Việt Nam, những giao động rất con người, xuất phát từ lòng yêu nước của các anh đã rơi vào khoảng không gian lo sợ và từ đó lọt vào tầm bắn của một đám người đang nắm giữ quyền lực. 
Viên đạn đầu tiên nhắm vào những người lính của Tổ Quốc là nhằm vào nguyên nhân dẫn đến những tâm tư đang giao động như sóng ngầm của các anh. Họ đặt tên cho những trăn trở của các anh là “quá trình ‘tự diễn biến’ trong mỗi con người, mỗi cơ quan, đơn vị.” Họ móc nối các anh với những kẻ thù vô danh nhưng cực kỳ nguy hiểm “Lợi dụng đặc điểm này, các thế lực thù địch ra sức thúc đẩy “tự diễn biến”, coi đây là một trong những mục tiêu, biện pháp cơ bản, là cơ hội thuận lợi để đạt mưu đồ đen tối.”. Từ đây, ở câu này, vòng dây thòng lọng đã được mang treo lơ lững ngang cổ các anh. Những gì từ các anh sẽ là kết quả của những mưu đồ đen tối của các “thế lực thù địch
Bản chất về những tâm tư, trăn trở của các anh, những người lính đang đau đớn trước thời cuộc, đang phân vân giữa ngã rẽ của lòng trung thành cố hữu từ các anh và sự phản bội triền miên từ những người lãnh đạo các anh, cũng đã bị đánh tráo: “Dấu hiệu của sự biến đổi đó biểu hiện tập trung ở sự suy thoái về tư tưởng, bản lĩnh, đạo đức, lối sống, là thái độ chia rẽ đoàn kết nội bộ, mất cảnh giác trong thực hiện nhiệm vụ, thiếu rèn luyện bản lĩnh chính trị, thiếu tin tưởng ở cấp trên và đồng đội v.v…”. Điều oái oăm là chủ nhân của trò đánh tráo ti tiện này lại là những kẻ mà sự suy thoái đạo đức, băng hoại nhân cách đã ở vào mức phải tự thú nhận và cần phải cho vào bể chứa phế thải. 
Những ưu tư trăn trở của các anh, những người lính đúng nghĩa của Quân Đội Nhân Dân, đã được xem là tình trạng “ảnh hưởng tới sự đồng thuận về tư tưởng và hành động” và là“mảnh đất màu mỡ cho kẻ thù lợi dụng thực hiện âm mưu chia rẽ, làm suy yếu từ bên trong”. Vâng, họ đã xem các anh là mảnh đất “màu mỡ” của kẻ thù – một kẻ thù bây giờ vẫn còn vô danh, vô hình nhưng sẽ hiện hình bằng xương bằng thịt khi họ buông đao và thắt sợi dây thòng lọng – không ai khác, kẻ thù đó chính là các anh! 
Các anh đang bị kết án – một cách kết án mà “ai cũng có thể là” những người đang tạo tâm lý hồ nghi (đang tức là đang có) giữa quân và quân, quân và dân; các anh đang có tư tưởng chính trị chệch hướng; các anh đang lan truyền như những tế bào độc cư trú ngay trong tư tưởng. Và vì thế, họ có nhu cầu “giải quyết dứt điểm”
Giải quyết dứt điểm bằng cách nào? Đọc những câu văn vừa bóng bẩy vừa mờ ám, các anh đều biết rõ họ muốn nói gì vì chính các anh, qua nhiều năm tháng, đã quá quen thuộc với những câu nói, câu viết có ẩn hiện dao găm đằng sau này: 
“Để ngăn chặn những biểu hiện “tự diễn biến” trong tập thể quân nhân”: tức là để ngăn chận những tư tưởng xuất phát từ việc chứng kiến những hành động “hèn với giặc ác với dân” lan truyền. 
“Chiến sĩ phải phục tùng sự lãnh đạo, định hướng của cấp ủy đảng và sự quản lý của tổ chức”: có gì có thể che dấu được ý đồ phải làm cho người lính QĐND trở thành những con cừu ngoan ngoãn, con ngựa bịt mắt chỉ biết phục tùng và nhón gót theo “định hướng”. 
“Đội ngũ cán bộ, nhất là cán bộ chính trị cần sâu sát bám nắm và thông qua hệ thống “tai, mắt” ngay trong tập thể đơn vị để quản lý tư tưởng quân nhân và những dấu hiệu bất thường.” Các anh dư biết họ muốn các anh, những người lính sẽ trở thành những tên ăng ten, an ninh, mật vụ canh chừng, dòm ngó và báo cáo lẫn nhau. 
Xét cho cùng, đấu tranh chống “tự diễn biến” chính là đấu tranh trong nội bộ, đấu tranh với chính mình.”: Đúng vậy, xét cho cùng, chẳng có một thế lực thù địch BÊN NGOÀI nào cả. Có thấy chăng, đối với họ, thù địch chính là các anh – những người lính QĐND – đang thao thức trăn trở với hiện tình bi thảm của đất nước – và đang trở thành đối tượng “đấu tranh trong nội bộ”

Người lính Quân Đội Nhân Dân… 
Từ lúc nào và từ ai, bởi ai mà những nòng súng đã bắt đầu rụt rè quay mũi tránh xa hướng quân thù và quay dần về phía những người dân thân yêu như đã từng đối với người nông dân ở Tiên Lãng? 
Từ lúc nào trái tim anh đã phải thổn thức, lòng anh đau như cắt và nòng súng kia tưởng chừng như bật khóc? 
Để bây giờ, anh trở thành đối tượng và “nguy cơ nội tại cần khắc phục từ gốc”?


Gửi các Bạn trong hàng ngũ QĐNDVN,
Các Bạn hãy đứng về phía nhân dân trong đó có ông bà, cha mẹ, anh em ruột thịt của các Bạn.
Các Bạn đừng theo bọn côn đồ công an. Vì bọn này chỉ là một lũ vô gia đình, vô giáo dục, bọn máu lạnh, vô cảm, bọn cặn bã của xã hội chuyên sống bằng nghề lừa đảo, cướp giựt nên đảng thuê chúng, dùng chúng để làm những việc tàn ác, thất đức bảo vệ đảng.
Nhưng QĐND là thành phần có gia đình, có sự dưỡng dục của ông bà cha mẹ, có nhân tính, biết nhận thức lẽ phải, sự thật. Sức mạnh ở trong tay Quân Đội là các Bạn.
Các Bạn hãy mạnh dạn đứng lên đòi lại quyền sống cho gia đình, cho nhân dân, cho chính nghĩa, bảo vệ quê hương đang bị đảng âm thầm bán đứng cho Tầu cộng. Không lẽ các Bạn ươn hèn nhìn thấy đảng độc tài, dùng dùi cui, súng đạn và bọn tay sai máu lạnh đàn áp người dân vộ tội, cướp bóc tài sản của ông bà, cha mẹ của các Bạn sao ???
Các Bạn đã gục ngã, máu đổ thịt rơi để bảo vệ Tổ Quốc và đồng bào ruột thịt, giờ đây đất nước hòa bình thì các Bạn được cái gì??? Trong khi đám lãnh đạo ở hậu phương không tốn một giọt máu, bây giờ các Bạn thấy chúng hưởng thụ ra sao. Tên nào cũng có bạc tỉ đô-la, con cái của chúng ăn xài phung phí, đi du lịch qua các nước tư bản như đi chợ. Chúng đã tậu nhà, mua đất ở Hoa Kỳ, ở Úc, Canada v.v... để chuẩn bị cho sự trốn chạy khi các Bạn và toàn dân nổi dậy đánh đuổi của chúng.
Đô-la của chúng gửi vào ngân hàng ở các nước tư bản mà gia đình và các Bạn làm việc suốt 100 năm sau cũng không thể có được. Các Bạn có thấy sự bất công nào to lớn hơn không. Các Bạn hãy suy nghĩ và biết Nòng Súng của các Bạn giờ này sẽ phải về quay phía nào rồi chứ, chẳng lẽ các Bạn lại hướng nòng súng về phía nhân dân là ông bà, cha mẹ của Bạn mà lại bảo vệ cho bọn cướp tài sản của gia đình các Bạn.
Các Bạn hãy nhìn vào sự thật đi.
Đã đến lúc Quân Đội Nhân Dân phải làm lại Lịch Sử.
Tổ Quốc sẽ ghi công của các Bạn.
Toàn dân sẽ mang ơn các Bạn.
Đảng đã lợi dụng xương máu của các Bạn bao nhiêu năm nay rồi...
Bản thân tôi, gia đình tôi, anh em tôi, chú bác tôi đã đóng góp tài sản và hy sinh cả mạng sống trong cuộc chiến chống pháp từ 1946 đến năm 1954 đã trên 10 người, vậy mà sau đó giòng họ tôi còn bị đấu tố trong vụ cải cách ruộng đất chỉ vì gia đình tôi hãy còn có hơn hai mẫu ruộng.
Bản thân tôi may mắn đã trốn thoát được xuống Hải Phòng vào Nam từ đó đến nay chưa một lần trở về thăm quê cha đất tổ chỉ vì còn bọn người mặt thú ngự trị trên quê hương.
Vài hàng mong các Bạn suy nghĩ.
Một cựu kháng chiến chống Pháp - (Có họ với cố Thiếu Tướng Vương Thừa Vũ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét