Nguyễn Hữu Phước
Công việc lái máy bay ở xứ Úc này là một việc mà đa số người Úc đều ham thích và thán phục. Việc lái máy bay có một tính cách phiêu lưu, đem lại những cảm giác mạnh đồng thời khi bay trên không trung người ta cảm thấy được tự do hơn, thoải mái hơn so với những công việc nhàm chán dưới đất.
Đối với giới thượng lưu, khá giả thì lái máy bay là một môn thể thao lý tưởng nhất. Đối với những người không đủ khả năng tài chánh để chơi môn thể thao này thì nghề của họ cũng rất có giá trị và có một lợi tức khá cao so với các ngành nghề khác...
Thế nhưng cái việc lái máy bay của những hoa tiêu Không Quân QLVNCH trước đây nó lại mang những mục đích và tính chất khác hẳn. Họ say mê công việc, nhưng không phải say mê như một môn thể thao, họ đem hết khả năng của mình ra để thi hành phận sự nhưng không phải vì đồng lương cao mà vì lý tưởng bảo vệ miền Nam tự do. Vào những ngày xa xưa đó, các hoa tiêu ưu tú cùng các chuyên viên tài giỏi của miền Nam đã tạo thành một đội ngũ Không Quân hùng mạnh, đủ khả năng để đảm đương nhiệm vụ chiến đấu và yểm trợ quân bạn, sau khi tất cả Không Lực Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam. Về chuyên môn nghề nghiệp, về lòng dũng cảm, về kinh nghiệm chiến trường, họ đã chứng tỏ mình không thua kém bất kỳ một Không Lực Đống Minh nào trên thế giới.
Công việc lái máy bay ở xứ Úc này là một việc mà đa số người Úc đều ham thích và thán phục. Việc lái máy bay có một tính cách phiêu lưu, đem lại những cảm giác mạnh đồng thời khi bay trên không trung người ta cảm thấy được tự do hơn, thoải mái hơn so với những công việc nhàm chán dưới đất.
Đối với giới thượng lưu, khá giả thì lái máy bay là một môn thể thao lý tưởng nhất. Đối với những người không đủ khả năng tài chánh để chơi môn thể thao này thì nghề của họ cũng rất có giá trị và có một lợi tức khá cao so với các ngành nghề khác...
Thế nhưng cái việc lái máy bay của những hoa tiêu Không Quân QLVNCH trước đây nó lại mang những mục đích và tính chất khác hẳn. Họ say mê công việc, nhưng không phải say mê như một môn thể thao, họ đem hết khả năng của mình ra để thi hành phận sự nhưng không phải vì đồng lương cao mà vì lý tưởng bảo vệ miền Nam tự do. Vào những ngày xa xưa đó, các hoa tiêu ưu tú cùng các chuyên viên tài giỏi của miền Nam đã tạo thành một đội ngũ Không Quân hùng mạnh, đủ khả năng để đảm đương nhiệm vụ chiến đấu và yểm trợ quân bạn, sau khi tất cả Không Lực Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam. Về chuyên môn nghề nghiệp, về lòng dũng cảm, về kinh nghiệm chiến trường, họ đã chứng tỏ mình không thua kém bất kỳ một Không Lực Đống Minh nào trên thế giới.
Nhưng tiếc thay, cùng với vận nước trên một bàn cờ chính trị thế giới đảo điên, vì hậu quả sự phản bội của Đồng Minh và sự bất tài của một số nhà lãnh đạo, đã đưa đến sự sụp đổ của miền Nam.
Sau ngày 30-04-1975, hơn một triệu chiến sĩ QLVNCH trong đó có Không Quân, đã bị ép buộc phải bỏ cuộc, sau bao năm tháng chiến đấu vì lý tưởng. Họ uất ức cho những đồng đội còn sống và ngậm ngùi cho những chiến hữu đã ra đi.
Trong sự ngậm ngùi thương tiếc đó, người viết xin kể lại một chuyến bay đêm - chuyến bay định mệnh của một đồng đội trẻ...
Khánh, một thanh niên trẻ, vừa tròn hai mươi tuổi đời. Anh vừa tốt nghiệp khóa huấn luyện hoa tiêu từ Hoa Kỳ về nước, được mang cấp bậc Thiếu úy. Nhìn gương mặt anh, mọi người nghĩ rằng anh trẻ hơn cái tuổi của anh hiện tại. Anh em trong đơn vị gọi Khánh là “Khánh Sữa”, vì gương mặt Khánh búng ra sữa theo như lời anh em thường đùa cợt nhau.
Từ lúc Khánh về nhận đơn vị, Phi đoàn 819 Hắc Long, thuộc Sư đoàn 5 Không Quân, đến hôm nay vừa tròn ba tháng. Trong suốt thời gian này, Khánh được sắp xếp đi bay hàng đêm với một phi công trưởng, lớn tuổi đầy kinh nghiệm trong đơn vị để học hỏi kinh nghiệm chiến trường Việt Nam. Khánh đã chứng tỏ được sự thông thạo kỹ thuật lái và chiến đấu, trong điều kiện chiến trường Việt Nam một cách gan dạ và khéo léo.
Hôm nay Khánh lại được Phòng Hành Quân xếp tên đi bay với Trung úy Hùng, Trưởng Phi Cơ, trên danh sách phi vụ lệnh “Hắc Long 2”, phi vụ của Khánh và Hùng sẽ cất cánh vào lúc 6 giờ 30 tối.
Sau khi tham dự buổi thuyết trình ngắn về thời tiết trong đêm, tình hình, vị trí phòng không của Cộng sản trong vùng lãnh thổ trách nhiệm vào lúc 5 giờ chiều, mọi người kéo nhau tới khu gia binh của SĐ5KQ tọa lạc tại căn cứ Tân Sơn Nhất để ăn uống qua loa trước khi bắt đầu chuyến bay.
Tôi gặp Khánh trong một quán ăn của khu gia binh, hắn toét miệng cười vui vẻ, hai đứa trò chuyện về bồ bịch của nhau. Hắn khoe tôi, hắn mới quen được một em vừa đẹp, vừa là con nhà khá giả! Em, mới 18 tuổi, học lớp 12 Gia Long. Hắn say sưa kể về em cho tôi nghe, sau một hồi lâu nghe Khánh dệt mộng đẹp, nhìn đồng hồ thấy đã gần 6 giờ, tôi nhắc Khánh sắp đến giờ đi bay. Hắn vội vã trả tiền và trước khi rời quán, hắn còn nói với theo, sáng mai nhớ chờ hắn ở phi đoàn, sau khi đi bay về, đi uống cà phê, ăn sáng với nhau rồi hãy về nhà. Tôi “ừ” giục hắn đi nhanh cho kịp giờ. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với hắn.
Sau khi ký tên vào sổ đi bay, Khánh cùng phi hành đoàn được xe pick-up của đơn vị chở đến Phòng Dù. Tại đây, mỗi người ký nhận dù cá nhân cho mình, sau đó được xe chở đến ụ đậu của phi cơ.
Trong bóng đêm chập choạng, những chiếc AC119G, được trang bị bốn khẩu đại liên sáu nòng (minigun) và dàn flare (hỏa châu) chiếu sáng, sơn màu ngụy trang, đậu ngạo nghể dọc theo hai bên phi đạo, trông như con quái vật khổng lồ, nhô hai cái đuôi cao lớn như hai tòa tháp nhà thờ.
Chiếc pick-up dừng lại tại chiếc phi cơ có số đuôi SA-007, mọi người trên xe nhanh chóng nhảy xuống và tiến lại phi cơ làm phận sự của mình.
Phi hành đoàn của một chiếc Hắc Long gồm 8 người, Hoa tiêu Trưởng, Hoa tiêu Phó, Sĩ quan Điều hành Viên, Sĩ quan Điều khiển dụng cụ trắc mục tiêu, Cơ khí Viên, Hai nhân viên tiếp đạn và một người phụ trách dàn flare.
Trung úy Hùng nhanh nhẹn nhảy lên phòng lái mở máy phát điện và kiểm soát bên trong phi cơ. Khánh đi một vòng xung quanh kiểm soát các hệ thống bánh đáp, cánh đuôi phi cơ v.v...Trong lúc đó, người cơ khí viên kiểm soát xăng trong cánh và dầu máy ở hai động cơ.
Mọi nhân viên trên phi cơ làm phận vụ mình một cách thành thạo và nhanh chóng.
Sau những thủ tục kiểm soát bên ngoài phi cơ, Trung úy Hùng ra hiệu với người bảo trì đứng dưới đất, cho biết ông bắt đầu khởi động hai động cơ. Trong lúc đó, Khánh liên lạc với đài kiểm soát, xin lệnh rời ụ đậu, di chuyển đến vị trí số 1 của phi đạo, để chuẩn bị cất cánh.
Tại vị trí số 1 của phi đạo 25. Hùng và Khánh kiểm soát lại lần chót những đồng hồ phi cụ, đoạn Hùng ra hiệu cất cánh, phi cơ hùng hổ chồm về phía trước. Những hàng đèn lái bên phi đạo chạy giật lùi về phía sau, tạo nên hai vệt sáng xanh mờ ảo. Trong phút chốc phi cơ đã lao vào không gian, Khánh liếc nhìn ra hai bên cánh, chỉ thấy hai vệt lửa xanh lè, phát ra từ hai động cơ như đôi chân của con rồng đang bay lượn.
Nhìn lên phía trên là bầu trời đen như mực, nhìn xuống phía dưới là khung cảnh rực rở, đầy ánh sáng náo nhiệt của thành phố Sài Gòn hoa lệ. Khánh miên man nghĩ đến Ly, không biết giờ này Ly đang làm gì, có lẽ nàng vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi trước bàn học và mơ mộng...Bỗng nhiên có tiếng phát ra từ hệ thống liên lạc:
- Hắc Long 2, Paris gọi...
- Hắc Long 2 nghe, bạn nói đi
- Hắc Long 2 lấy cấp đi Cần Thơ, liên lạc với Buddy nhận lệnh hành quân
- Hắc Long 2 nhận rõ.
Hùng ra lệnh cho Khánh lấy hướng 180 độ trực chỉ Cần Thơ. Trong khoảnh khắc, vùng ánh sáng rực rở của Sài Gòn bị bỏ lại phía sau. Tiếng động cơ rầm rì một nhịp điệu đều đặng. Phi cơ đang ở cao độ 8000 bộ, bầu trời lúc này tương đối quang đãng với những vì sao lấp lánh trên cao. Khánh lại thả hồn về với tuổi thơ ấu, lúc còn học tiểu học, Khánh còn nhớ những buổi trưa hè oi bức ở miền quê, trốn ba má đi thả diều, rong chơi trên đường làng. Khánh cảm thấy tiếc nuối cái thủa thanh bình yên ấm xa xưa, phải chi đừng có chiến tranh, với cái tuổi 20 như Khánh, con người ta có biết bao mộng đẹp để thực hiện....Tư tưởng của Khánh bị ngắt quãng bỡi tiếng liên lạc của người sĩ quan Điều hành Viên với đài Kiểm bá
- Buddy, đây Hắc Long 2 gọi...
- Buddy nghe Hắc Long 2...
- Tôi đang ở vùng bạn, xin cho biết nhiệm vụ.
- OK, Hắc Long 2, tọa độ XT...liên lạc tần số quân bạn 25, danh hiệu Hồng Hà.
- Nhận rõ, lập lại XT...
Người sĩ quan Điều hành Viên cặm cụi đo đạc trên bản đồ, sau đó báo cho trưởng phi cơ biết thời gian và hướng bay đến mục tiêu, cách Cần Thơ 20 phút bay, nơi đơn vị bạn yêu cầu yểm trợ là một tiền đồn trong vùng Mỏ Vẹt, sát biên giới Việt Miên.
Phi cơ bay gần đến mục tiêu, Hùng ra lệnh tắt hết tất cả đèn ở cánh và đuôi phi cơ để địch không nhìn thấy, đồng thời thông báo cho các nhân viên trên phi cơ chuẩn bị ở vị trí chiến đấu.
Tiếng liên lạc giữa quân bạn ở dưới đất và phi cơ càng lúc càng rõ ràng hơn khi phi cơ tiến gần đến mục tiêu.
- Hồng Hà, Hắc Long 2 gọi...
- Hồng Hà nghe...
- Tình hình bạn hiện nay ra sao?
- Tình hình rất khó khăn, vì địch quá đông. Có thể bị tràn ngập.
- Chúng tôi sẽ “rải trấu” trên đầu bạn OK?
- Chúng tôi đạ sẵn sàng, bạn cứ tiến hành.
Hùng ra lệnh bốn khẩu đại liên sẳn sàng, trong lúc đó, Khánh điều khiển phi cơ bay vòng trên mục tiêu. Từ phi cơ nhìn xuống, những vệt lửa đỏ đan chéo nhau trong đêm tối. Thỉnh thoảng có những ánh chớp sáng lóe lên, đó là những viên đạn súng cối và hỏa tiển của địch quân bắn vào đồn, tạo nên một khung cảnh tàn bạo và chết chóc. Tiếng người Hiệu thính Viên của quân bạn và sĩ quan ĐHV với một giọng khẩn cấp, nghiêm trọng, chứng tỏ mức độ giao tranh giữa ta và địch đang diễn ra một cách quyết liệt , gay go.
- Hắc Long 2 gọi Hồng Hà. Yêu cầu bạn xác định vị trí địch bằng mũi tên lửa.
- Nhận rõ Hồng Hà thi hành ngay.
Từ phòng lái phi cơ nhìn xuống, Hùng xác định được vị trí quân bạn và địch nhờ một trái sáng màu xanh, vừa được bắn lên trời từ trong vị trí phòng thủ, kế tiếp là những tràng đạn lửa được bắn ra về hướng địch đang tấn công.
Đèn màu đỏ trên hộp “gunsight” chiếu sáng, báo hiệu bốn khẩu minigun đã sẵn sàng. Hùng kéo cần lái hướng mùi phi cơ vào mục tiêu, đồng thời nhắc Khánh theo dõi, giữ cho độ cao phi cơ ổn định cùng với độ quẹo, đùng vượt quá giới hạn an toàn 60 độ. Hùng bắt đầu khai hỏa vào mục tiêu, từ bên hông, dưới cánh trái của phi cơ, một dòng suối lửa đỏ rực như những dòng nham thạch của hỏa diệm sơn, tuôn ra từ bốn khẩu đại liên. Phi cơ đột nhiên như bị một cánh tay khổng lồ nào kéo khựng lại, đồng thời một âm thanh ghê rợn phát ra như tiếng sấm ầm ù kéo dài vang dội trong không gian.
Những tiếng la hét và súng nhỏ vang từ dưới đồn qua hệ thống liên lạc đột nhiên im lặng nột cách nạng nề.
Trung úy Hùng tiếp tục điều khiển phi cơ, bay vòng trên mục tiêu, đồng thời tác xạ chính xác vào những vị trí tình nghi là có địch quanh đồn.
Đột nhiên, giọng người hiệu thính viên bộ binh phát ra từ hệ thống liên lạc một cách đầy phấn khởi:
- Bạn cứ tiếp tục rải trấu vào vị trí vừa rồi, kết quả rất khả quan, những đợt xung phong của địch đã bị chận đứng. Đồng thời xin bạn soi sáng chiến trường dùm.
- Hắc Long 2 nhận rõ.
Mọi người trên phòng lái nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện, vì đã kịp trợ giúp được lực lượng bạn dưới đất thoát qua được tình trạng nguy kịch...
Bỗng từ hệ thống interphone, có tiếng của chuyên viên phụ trách về dàn phóng flare, từ phía đuôi phi cơ báo động khẩn cấp, thấy những cột khói bay lơ lửng từ sau đuôi và hông phi cơ, do những loạt đạn phòng không 37 ly của địch bắn lên.
Hùng bình tĩnh tạm ngưng tác xạ, lệnh cho Khánh đổi hướng phi cơ bay ra ngoài tầm phòng không địch. Sau đó, ông ra lệnh cho hai người tiếp đạn chuẩn bị chu đáo lại cho bốn khẩu đại liên để trở vào đánh cú chót.
Sau khi điều chỉnh lại cao độ phi cơ, Hỏa Long 2 tiến vào mục tiêu và khai hỏa.
- Hắc Long2 đây Hồng Hà gọi.
- Hắc Long nghe
- Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, những cuộc tấn công của địch đã bị bẻ gẫy hoàn toàn, chúng tôi quan sát từ trong đồn, địch bị thương và chết nằm rải rác bên ngoài hàng rào phòng thủ khá nhiều. Bạn có thể tạm ngưng tác xạ, yêu cầu bạn tiếp tục soi sáng.
- Hắc Long 2 nhận rõ.
Hùng và mọi người nhìn nhau, thở ra thoải mái... Đột nhiên, phi cơ chao động mạnh như đụng phải vật gì và nghiêng hẳn về bên phải, Khánh liếc nhìn sang và hốt hoảng báo cáo động cơ bên phải đã biến mất, một vệt lửa lớn đang liếm dần từ vị trí động cơ ra đến cánh phi cơ. Hùng lớn giọng ra lệnh cho phi hành đoàn: “Bình tĩnh, tất cả mang dù cá nhân vào người”, cùng trong lúc đó cố gắng đưa phi cơ về hướng an toàn, xa vùng có dân cư để nhảy dù.
Sáu nhân viên đã lần lượt rời phi cơ, chỉ còn lại hai người – Hùng và Khánh - tiếp tục điều khiển phi cơ. Rồi Hùng ra lệnh cho Khánh rời ghế co-pilot tiến về hướng cửa phi cơ để nhảy dù. Còn lại một mình, Hùng cố gắng chống chỏi, cần lái phi cơ càng lúc càng khó điều khiển hơn. Đèn trong phi cơ chợt tắt phụt và cao độ dường như đang mất đi môt cách nhanh chóng. Hùng gài cần lái tự động, đoạn xiết lại dây nịt an toàn dù cá nhân, Hùng leo ra khỏi ghế lái một cách khó khăn. Lúc này mũi phi cơ hình như lao thẳng xuống về phía phải, hấp lực trái đất đang kéo phi cơ xuống đất, dù một động cơ bên trái vẫn còn hoạt động bình thường.
Thu hết sức lực, Hùng bò dần ra cửa đuôi phi cơ, cuối cùng, tay Hùng cũng chạm được cửa. Buông mình ra khỏi phi cơ, lao vào không gian, Hùng hoàn toàn mất cảm giác trong vài giây . Đột nhiên Hùng cảm thấy hơi nóng phà vào mặt , mở mắt ra, trước mặt là khối lửa đỏ rực của chiếc phi cơ đang lao vun vút vào đên đen. Lập tức, Hùng đưa tay lên ngực kéo cái khóa dù giật mạnh, một sức mạnh vô hình`đã giật kéo toàn thân lại. Nhìn ngược lên bầu trời, Hùng thở phào nhẹ nhỏm, chiếc hoa dù màu trắng đã nở rộng phía trên.
Sau khi đáp nhẹ nhàng xuống đất, Hùng đưa mắt quan sát cảnh vật chung quanh, nơi đây, một khu rừng tràm thưa thớt. Rút khẩu súng ruleau ra cầm tay để phòng thân, Hùng thấy cách xa khoảng đôi ba trăm thước, những cánh dù của những anh em trong phi hành đoàn nằm rải rác đó đây. Hùng cố gắn tiến đến liên lạc tập trung tất cả anh em trong phi hành đoàn, kiểm điểm lại, thấy mất Thiếu úy Khánh, Trung sĩ Lộc và hai người nữa bị thương nặng khi đáp xuống đất. Từ chổ tập trung, Hùng thấy thấp thoáng bóng nhiều người tiến về vị trí của phi hành đoàn, Hùng vội vã bảo mọi người phân tán, tìm chổ ẩn nấp để sẵn sàng đối phó. Tuy nhiên, khi những người này tiến đến gần, thì ra đó là những người lính Địa phương Quân của một đơn vị bạn đến cứu phi hành đoàn.
Mọi người mừng rỡ, rời chổ ẩn nấp. Sau khi người chỉ huy của đơn vị Bộ Binh liên lạc với toán cấp cứu Không Quân, khoảng nửa giờ sau, một thực thăng cứu thương đến bốc phi hành đoàn về Cần Thơ.
Sau khi nhận được tin Hắc Long 2 bị rớt, Khánh mất tích, mọi người trong phi đoàn hồi hộp chờ đợi, ai cũng cầu mong rằng dù của Khánh bay lạc đâu đó, quân bạn sẽ tìm được trong thời gian ngắn. Nhưng nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa thấy tin tức gi, có lẽ phải đợi trời sáng phi cơ của Sư đoàn 4 Không Quân bay lên tìm cứu thì mới có hy vọng, ít nhất cũng tìm được cái dù, trong trường hợp Khánh bị địch bắt mang đi.
Trời vừa hừng sáng thì có tin tức bay về: Trước khi trực thăng của SĐ4KQ kịp đến nơi, các chiến sĩ Bộ Binh đã tìm được Khánh – tìm được xác thì đúng hơn! - Khi nhảy dù xuống trong đêm tối, Khánh đã bị một cây tràm khô đâm xốc vào người. Cái chết đến với Khánh thật bất ngờ và hy vọng sống sót cũng biến thật nhanh, đến độ Khánh không đủ thời giờ để nhận ra...
Tôi bàng hoàng khi nghe tin Khánh, vẫn biết rằng đời phi công thời chiến là sẵn sàng chấp nhận ngày ra đi vĩnh viễn không trở lại, nhưng vẫn nghe đau đớn, chua xót, nhưng...tại sao lại là Khánh nhỉ! Khánh mới 20, Khánh mới bắt đầu bước vào tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người, với những vui thú chưa kịp hưởng, những giấc mộng đẹp đang dệt dở dang... Bên tai tôi dường như còn nghe được tiếng cười đùa của Khánh tối qua, trước mắt tôi còn hiển hiện khuông mặt của chàng phi công trẻ búng ra sữa, đã biết Tổ Quốc Không Gian mà chưa biết đến hương vị của ái tình. Tôi chợt nhớ đến nguời con gái Gia Long mà Khánh mới quen, bất giác bùi ngùi thương cảm. Lại thêm một trái tim rướm máu vì cuộc chiến này, một cuộc chiến không lối thoát cho cả một dân tộc, đang phải gánh chịu những tang tóc, đau khổ, hậu quả của những tranh chấp của những tư tưởng, lý thuyết ngoại lai, mà dân tộc hiền hòa của tôi có lẽ không bao giờ cần đến. Một cuộc chiến mà trong đó những người tuổi trẻ ở thế hệ của tôi, phải chịu nhiều thiệt thòi, phải hy sinh nhiều nhất... Chính vì thế mà mỗi lần thắp nén hương lòng để tưởng nhớ đến Khánh, một đồng đội đã hy sinh vì tổ quốc, tôi vẫn thấy đôi chút ngậm ngùi xót xa, xót xa cho những người đã chết, xót xa cho những người còn sống, trong đó có tôi, có người như nữ sinh Gia Long áo trắng năm nào...
Những người nằm xuống ở tuổi hai mươi như Khánh, có lẽ chưa đủ khôn lớn già dặn để nhìn ra những cái ngoắt ngoéo đó, họ chỉ biết nhìn thẳng và đi trên một con đường thẳng: Chiến Đấu và Hy Sinh cho Lý Tưởng Tự Do.
Nguyện xin anh linh của Khánh cùng với muôn vạn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã lấy máu đào tô thắm non sông, hãy phù trợ cho con dân nước Việt, sau gần một nửa thế kỷ đau thương, tang tóc, sẽ có ngày được hưởng thanh bình thực sự trên chính quê hương yêu dấu của mình.
Nguyễn Hữu Phước
Melbourne 11/1989.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét