Trần Hồng Tâm
Những
ngày cuối cùng của thể chế Việt Nam Cộng Hòa. Ảnh google
30
tháng 4 lại đến. Khắp mọi nơi, từ nông thôn đến thành thị, từ Ải Nam
Quan đến
mũi Cà Mau, lại phủ kín cờ đỏ sao vàng, lại khẩu hiệu, băng-rôn “Mừng
đại thắng
mùa Xuân”. Lại những lẵng hoa khổng lồ, sặc sỡ bên tượng Hồ Chí Minh.
Mít tinh,
diễn văn, diễu hành, duyệt binh, văn nghệ, pháo hoa, sâm-banh, tiệc tùng
ăn mừng
đại thắng.
Người
Mỹ không bại
Nhìn
những chuyến trực thăng cuối cùng, vội vàng hấp tấp rời khỏi nóc tòa đại
sứ Mỹ,
những con chim sắt lao đầu xuống biển như người khồng lồ gieo mình tự
vẫn. Nhìn
đám người chen chúc, xô đẩy, khổ đau, tuyệt vọng, hoang mang, sợ hãi
giống như
cảnh ngày tận thế đã được mô tả trong sách Khải Huyền…
Một
cách tự nhiên, lô-gic, Mỹ bị coi như là kẻ đại bại.
Nhưng chúng ta hãy cùng nhau làm một phép tính chia. Tổng số bộ đội miền Bắc thiệt mạng trong cuộc chiến này là khoảng 3 triệu, trong lúc quân nhân Hoa Kỳ là 58 ngàn.
Như vậy, 52 bộ đội miền Bắc hy sinh tính mạng chỉ để tiêu diệt được 1 quân nhân Hoa Kỳ.
Những
ai có dịp nghiên cứu tìm hiểu về nước Mỹ, đều phải công nhận rằng quốc
gia này
coi sinh mạng của công dân là vô giá, là thiêng liêng, không thể mua
được bằng
tiền, không thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì.
Trước
một đối thủ “không tiếc máu xương”, chết bao nhiêu cũng được, mạng người
không
tính đến, xương có thể chất thành núi, máu có thể chảy thành sông, và
chỉ có một
khát vọng chiến thắng, thì việc Hoa Kỳ rút lui khỏi cuộc chiến là một
hành động
nhân đạo và đầy trách nhiệm. Người ta có thể chê người Mỹ là hèn nhát,
nhưng
phải thừa nhận rằng, họ không thể lãng phí xương máu của công dân. Họ
thà mất
mặt, chứ không mất mạng. Họ khôn ngoan tìm ra một ra một hành lang khác
để đi
đến chiến thắng nhẹ nhàng hơn, đỡ tốn kém hơn.
Và
thời gian đã chứng minh. Người Mỹ không đại bại: Thảm đỏ được trải đến
tận chân
cầu thang để đón chào người Mỹ đến thăm Hà Nôi.
Việt
Nam Cộng Hòa không thua
Bây
giờ chúng ta lại cùng nhau làm một phép tính trừ. Lấy con số 3 triệu bộ
đội miền
Bắc thiệt mạng trừ đi nửa triệu lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) đã tử
trận.
3.000.000 – 500.000 = 2.500.000.
3.000.000 – 500.000 = 2.500.000.
Giả
sử để đạt đến một chiến thắng tương tự, VNCH phải chịu hy sinh thêm 2
triệu rưỡi
binh sĩ nữa. Nhưng VNCH đã chấp nhận thua cuộc, hai triệu rưỡi sinh mạng
được
bảo tồn. Hai triệu rưỡi gia đình thoát cảnh tang tóc. Hai triệu rưỡi phụ
nữ khỏi
kiếp cô độc. Nhiều triệu trẻ thơ không bị rơi vào cảnh mồ
côi.
Bạn
đã từng thấy trên truyền hình những cảnh sập hầm hay động đất. Những
đoàn quân
cứu hộ đã phải khoan sâu vào lòng đất, phải xúc ủi, phải bới móc, phải
lục tìm
trong những đống đất đá suốt cả ngày đêm. Khi chỉ cần một mạng người
được cứu,
tiếng reo hò như sấm dậy, niềm vui dâng trào, hàng triệu người ngấn lệ.
Vậy hai
triệu rưỡi người được cứu, không phải là một chiến thắng vĩ đại
sao!
Ông
bà mình dạy “Người là vàng, của là ngãi”. Họ chấp nhận trắng tay, chấp
nhận mất
tài sản, đất đai, công ăn việc làm, và địa vị xã hội, nhưng đồng đội của
họ bớt
thương vong. Sự thực đã chứng minh, bằng trí thông minh, bằng lòng trung
thực,
bằng bàn tay chăm chỉ, họ đã gầy dựng lại sự nghiệp và tài sản đã mất.
“Người
làm ra của, của không làm ra người”. Còn người là còn tất cả. VNCH không
hề đại
bại.
Ai
đại bại?
Trở
về với nông thôn miền Bắc trước năm 1975. Làng quê khi đó vắng vẻ đến
rợn người.
Trai đi bộ đội, gái đi thanh niên xung phong, trung niên đi dân công hoả
tuyến.
Còn lại toàn cụ già em nhỏ phải cáng đáng việc nhà nông nặng
nhọc.
Làng
quê bấy giờ vắng lặng, nhưng không chút bình yên. Ngày ngày những người
mẹ,
người vợ, người yêu mỏi mòn trông đợi. Giấy báo tử gởi về. Những tiếng
khóc xé
ruột xé lòng của những bà mẹ mất con, của vợ mất chồng, trẻ mất cha.
Những ông
bố cuồng dại chạy ra đường trong đêm gọi hồn con, con ơi con ở nơi đâu,
về với
mẹ với cha lưng cơm chén muối. Có những bà mẹ chiều tà ra đứng đầu làng
nhìn về
phía mặt trời lặn, xa xa là những dải núi đá điệp trùng xanh thẳm cầu
nguyện cho
linh hồn con trai mình đang phiêu bạt chốn ấy.
Trên
dưới 3 triệu thanh niên từ vùng đất này ra đi, trở thành ma đói, ma khát
ở đất
người, không bao giờ về nữa, nhúm xương tàn cũng chẳng còn. Những mẹ
già, những
người vợ góa, cả đời chưa ra khỏi làng, biết đâu mà tìm hài
cốt.
Gia
tài của những người nông dân vùng này có gì khác ngoài vụ lúa, con heo,
bầy gà.
Nhưng tất cả để nuôi bộ đội. Lúa bị tận thu. Heo, gà phải qui ra từng ký
lô giao
nộp cho nhà nước. Tất cả vì tiền tuyến, vì chiến trường miền Nam. Toàn
bộ sức
người và tài sản ở nông thôn được khai thác đến khánh tận để phục vụ cho
“đại
thắng”.
Hôm
nay gần bốn thập kỷ đã qua. Nông dân miền Bắc – những người đóng góp cho
đại
thắng đã được tri ân những gì?
Trên
đồng quê thanh bình của họ bây giờ có bóng dáng các đại gia thấp thoáng
trong
những xe hơi sang trọng; có những binh đoàn cảnh sát chìm cảnh sát nổi,
đầu đội
nón sắt, chân đi giầy đinh, mình mặc áo giáp, tay phải mang dùi cui, tay
trái
mang lá chắn, đằng đằng sát khí; có cả những thành phần “xã hội đen”,
mặt mày
hung dữ, gậy giáo tua tủa với máy ủi, máy xúc gầm rít, lồng lộn phía
sau.
Bên
kia là những nông dân già, trẻ, hom hem, gầy ốm, xiêu vẹo, đầu đội nón
bảo hiểm,
tay mang cuốc, gậy, gạch, đá, liềm, dao, không được tổ chức, không trang
bị,
không huấn luyện.
Trận
đánh bắt đầu. Một bên vẫn dùng chiến thuật của chiến trường xưa, lấy sức
đè
người, áp đảo đối phương cả về con số và hỏa lực. Lựu đạn cay được ném
ra không
giới hạn. Dùi cui vung lên, quất vào mặt những người già đáng tuổi cha
mẹ, ông
bà. Năm bẩy cảnh sát cơ động lôi kéo một phụ nữ gầy yếu. Những trái nổ
như muốn
xé rách bầu trời để uy hiếp tinh thần, nhanh chóng chia cắt đội hình đối
phương
thành những nhóm nhỏ để dễ bề khống chế. “Xã hội đen” nhẩy vào, những cú
đánh
hiểm được tung ra. Đồ ăn, thức uống của dân bị ném vào thùng rác. Còng
số tám
khóa lại những bàn tay lam lũ đói nghèo. Máy ủi, máy xúc từ phía sau dàn
hàng
ngang mà tiến. Đất bị đào bới. Hoa màu bị băm vằm. Nhà tù, trại giam mở
cửa chào
đón những tù binh nông dân.
Tiếng
nguyền rủa của người dân bao đời khốn khổ dường như thấu tận trời
xanh.
Các
đại gia nay trở thành những người đại thắng. Những ly bia trào bọt trắng
xóa
được nâng cao để ăn mừng. Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào, và hôm nay những nông
dân
cũng được quét sạch khỏi những cánh đồng mà dòng sông Hồng muôn tuổi bồi
đắp phù
sa.
Trận
đánh với kẻ thù là nông dân giữ đất đã kết thúc tuyệt đẹp. Nó sẽ được
viết thành
giáo trình giảng dạy trong các trường công an nhân dân. Nó sẽ phổ biến
kinh
nghiệm chống nông dân trong toàn quốc. Người ta sẽ ca ngợi nó là chiến
thắng. Là
trận đánh tuyệt đẹp, thần tốc, táo bạo.
Tôi
sinh ra ở nông thôn. Cha mẹ tôi là nông dân. Tôi được nuôi lớn bằng hạt
gạo, củ
khoai của vùng này. Những gì đang xảy ra ở làng quê Việt Nam hôm nay
không khác
gì những trận càn quét mang đậm nét thực dân. Tôi nhớ đến hai câu thơ
của ai
đó:
Suy cho cùng trong mọi cuộc chiến tranh
Bên nào thắng thì nhân dân đều bại.
Suy cho cùng trong mọi cuộc chiến tranh
Bên nào thắng thì nhân dân đều bại.
Những
người dân quê tôi đã đại bại. Tôi thấy chua xót, và bất lực. Không thể
viết thêm
điều gi.
29-04-2012
©
Trần Hồng Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét