Anh nằm đó , lặng lẽ - nửa người bên dưới teo nhỏ , bất động… Đôi mắt sáng , nụ cười trên khuôn mặt đôn hậu – Thoáng chịu đựng qua giọng nói tưởng chừng như bình thản ấy . Căn nhà cũng khá rộng nhưng không có đồ đạc gì đáng giá , vài chiếc ghế gỗ bé xíu cũ kỹ như những chỗ ngồi nơi “quán cóc” ven đường ! Người chị tuổi ngoài sáu mươi , trông yếu đuối , mệt mõi…Có lẽ vì cưu mang đứa em trai bất hạnh gần bốn mươi năm – thời gian dài đăng đẳng , đến gần nửa đời người !
Tháng ngày như bất động ở đấy – nơi con người nằm một chỗ , ngắm buổi sáng, buổi chiều trôi qua ngoài song cửa trên đầu . Thượng Đế và các Thiên thần ngủ quên đâu đó trên kia , nơi không có định danh của sự bất hạnh và nỗi buồn . Đâu đó ngoài kia là tiếng xe máy nổ , từng đôi bên nhau xuống phố , lên đường… Mấy đứa trẻ chân sáo nhảy lon ton qua cửa – Tiếng nói , tiếng cười giòn giã vọng lại , âm thanh len lỏi vào căn nhà vắng vẻ , bên giường nằm của anh – như thế , ngày qua !!…
Từ một chàng trai tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống , khao khát ước mơ và hy vọng – Thoắt cái người ta thấy mình trở thành một phế nhân , chôn vùi tất cả ước mơ sau những cơn đau triền miên , vật vã… Những đêm trắng một mình đối diện với bốn bức tường câm , chống chọi với cơn đau – đêm mới dài như thế kỷ !...
Nằm một chỗ - hai quả thận chỉ còn có một , với một bên xương chậu mất dẫn đến liệt hai chi dưới , cả hậu môn cũng không còn .
Mọi sinh hoạt bài tiết đều qua đường ống . Ấy thế mà quả thận độc nhất cũng làm reo - Anh đã phải chịu đựng hai cuộc giải phẩu ,vì trong thận tích sỏi quá nhiều…
Sức sống nào ngần ấy năm qua chẳng lụi tàn , niềm tin nào đàng sau khuất lấp muộn phiền nhân thế ?... Anh kể : Nằm một chổ quá lâu nên bị loét phần mông , đau nhức dữ lắm ! Nhưng qua một thời gian điều trị rồi cũng khỏi như “một điều kỳ diệu” – Khiến anh dần có lòng tin , thích tìm hiểu về Phật Pháp và thích nghe lời Kinh , tiếng Kệ - như nhẹ nhàng , xoa dịu nỗi đau !...
Đôi mắt anh sáng rực , chứng tỏ sự sung mãn của một tâm hồn , trái ngược hẳn với đôi chân teo tóp , chứng tích của sự bất lực hiện hữu của thân xác . Đôi bàn tay và khối óc tài hoa ấy đã phát họa bao nhiêu tác phẩm đẹp đẽ và ý nghĩa cho anh em , bè bạn xa gần !
Anh nằm đó – gọn gàng và sạch sẽ ,chứng tỏ sự chăm sóc ân cần của những người thân trong căn nhà nhỏ ấy . Của người chị như một vị Bồ Tát có mặt bên em , dìu em đi qua những mất mát , đau thương và bất hạnh - của những đứa cháu ngoan ngoãn, dịu dàng…
Anh bảo rằng : Ngẫm ra mình vẫn còn có phước !Có lẽ vậy – Thượng Đế lấy đi của anh rất nhiều , nhưng cũng ban cho anh một kho tàng vô giá : Cái tình nhân ái yêu thương từ những người thân thuộc trong nhà !
Chúng tôi chào anh ra về , những chiếc xe máy bon bon trên đường – Rồi chúng tôi lại trở về ngôi nhà của mình , sum vầy bên vợ chồng con cái . Chúng tôi lại vào công sở , với bộ quần áo bảnh bao và những đồng tiền rủng rỉnh trong túi … Khi buồn , chúng tôi có thể đi đâu đó để giải khuây – Lúc vui , chúng tôi có thể mở tiệc tùng , chiêu đãi bạn bè , giọng nói tiếng cười tự tin của những con người thành đạt !...
Đâu đó sau lưng là hình bóng mờ khuất của những mảnh đời bất hạnh , những con người mà đến Thượng Đế cũng lãng quên – Những con người đếm ngày qua , đêm qua bằng những cơn đau lặng lẽ , triền miên - con người chấp nhận sự sống cũng gần như sự chết !!...
Tôi viết bài nầy như một sự sẻ chia , cảm thông từ một người bạn – và như cũng muốn cảnh tỉnh cho chính mình : Thức dậy đi – nào Lương tâm ! Mi chớ ngủ quên đàng sau sự thỏa mãn của bản thân , sự tròn vẹn của hạnh phúc và danh vọng… Hãy biết xòe ra đôi bàn tay , biết cúi xuống trên những mảnh đời bất hạnh . Hạt giống hạnh phúc sẽ đâm chồi từ cánh đồng của tình yêu nhân loại chung quanh, được ủ bằng phù sa thanh khiết của sự trao đi và ban tặng – và được nhuần tưới bằng dòng máu tuôn chảy dịu dàng từ trái tim mẫn cảm , yêu thương !!...
11 / 12 / 2011
Tịnh Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét