Cô ơi ! Nước Việt Nam thiếu gì trai trẻ
Mà vội đi làm lẻ Ba Tàu
Của tiền quí báu là bao?
Đem tuổi mười tám so vào bốn mươi
Rồi nuôi tánh biếng lười mê ngủ
Để ngày kia ũ rũ đau thương
Khi Ba Tàu xách gói hồi hương
Vàng bạc tóm bỏ cô thơ thẩn
Cô nhìn theo muôn vàn tiếc hận
Cô vì chàng mà bẩn tiết trinh
Cô tủi thân cô lại bất bình
Nhưng muộn quá tuổi xuân không trở lại
Trong tương lai cô đầy sợ hãi
Hoa úa tàn người lại rẻ khinh
Cô ước gì phải tuổi còn xinh
Cô sẽ chọn người chồng Nam Việt
Ở trong hàng thanh niên, thanh niết
Tuy nghèo hèn mà biết thủy chung
Yêu thương nhau đến phút cuối cùng
Vợ chồng ấy mới chân hạnh phúc !
Ta là khách phương xa tá túc
Thấy sự đời vẽ khúc văn chương
Thấy đời cô chìm đắm gió sương
Than ít tiếng gọi hồn chủng loại
Việt Nam ! Người Việt Nam mau trở lại
Yêu giống nòi có phải hơn không ?
Dù sao cũng giống Lạc Hồng !
(ĐHGC)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét