Sau khi nghe cuộc phỏng vấn Nhạc Sĩ Trúc Hồ trên đài SBTN với những lời nói nghẹn ngào như muốn rơi nước mắt khi nói đến người bạn trẻ Nhạc Sĩ Việt Khang đã can đảm dám ký bản án tử tù bằng một nhạc phẩm “Anh Là Ai”. Với một nghĩa cử anh hùng đó không chỉ Nhạc Sĩ Trúc Hồ rướm nước mắt, mà chính chúng tôi và những đồng hương cũng rơi lệ khi nghe Nhạc phẩm “Anh Là Ai”. Chúng tôi là những người lớn tuổi, niềm hy vọng đã tiêu mòn theo năm tháng, nhưng hôm nay người Nhạc Sĩ trẻ Việt Khang đã bật sáng chiếc que diêm trong trái tim chúng tôi một lần nữa sau Nhạc Phẩm “Việt Nam Tôi Đâu” cũng như Nhạc Sĩ Trúc Hồ trong Nhạc phẩm “Đáp Lời Sông Núi”, Hoàng Nhật Thông với “Tuổi trẻ Việt Nam & Nỗi Đau Quê Hương đã khơi lại trong lòng mọi người một trách nhiệm, một bổn phận của người Việt yêu nước.
Hôm nay chúng tôi muốn chia xẻ những suy tư đó với những ai còn ưu tư đến Tổ Quốc dân tộc và sự vẹn toàn lãnh thổ.
Tôi gọi Việt Khang là một anh hùng dân tộc vì anh làm những điều mà nhiều người không dám làm, anh dám hy sinh tính mạng cho quê hương Tổ Quốc, anh dám hy sinh cuộc sống tuổi trẻ, tương lai và gia đình của anh cho dân tộc thì xin hỏi chừng đó không đủ là một anh hùng sao? Nếu so sánh với một số Ca Sĩ hải ngoại được cộng đồng nuôi dưỡng, thành danh và kiếm được nhiều tiền, nhưng họ phản bội lại đồng bào về nước ca hát tuyên truyền cho chế độ, thử hỏi chúng ta nên ủng hộ hay cần phải tẩy chay họ? Ca Nhạc sĩ Việt Khang đang sống trong nước, không được tự do, nhưng anh dám cất lên lời hát để biểu lộ tình cảm của mình, để điểm mặt chế độ tàn ác CS. Tại sao anh dám làm vì anh có liêm sỉ, có lương tâm, biết tự trọng không quay về bưng bô cho CS và ngụy biện là chúng tôi là nghệ sĩ làm nghệ thuật.(Chế Linh, Lệ Thu, Elvis Phuơng, Hương Lan, Tuấn Ngọc, Quan Lê..v.v.)
Nhạc Sĩ Việt Khang hơn các Ca Sĩ dỏm đó nhiều lắm, chúng ta không cần phải nói nhiều những người chỉ biết sống vì đồng tiền, không trái tim, không thể cảm hóa họ được. Nếu đem so sánh Việt Khang với nhưng người chiến sĩ thì anh cũng xứng đáng là một anh hùng, anh không có cơ hội chiến đấu bằng súng đạn để bắn kẻ thù, nhưng anh có cây đàn, nốt nhạc, có ngòi bút để trực diện đâm thẳng vào trái tim địch. Chúng tôi là những người đã từng chiến đấu trên chiến trường, nhiều vị là tướng lãnh là những anh hùng dân tộc, dám chết vì không giữ được thành, đó là chuyện tự nhiên, nhưng dù sao thì các ông ấy cũng có ít nhất một thời gian hưởng bổng lộc của chức vị, cuộc sống, còn Việt Khang chưa được hưởng những ngày tháng của lứa tuổi thanh xuân của mình mà tự nguyện dâng hiến cuộc đời cho Dân tôc, chấp nhận đứng trước họng súng của bạo quyền. Thật cao qúi thay cho những người trẻ hôm nay. Anh đã can đảm dùng tài mọn của mình để gào thét nỗi đau của dân tộc đang trong hiểm họa xăm lăng của Tàu Cộng phương Bắc. Anh biết hành động đó sẽ đẩy anh vào tù, sẽ bị đánh đâp, sẽ tử hình dưới họng súng của bạo tàn. Nhưng anh cương quyết đánh đổi số mệnh như một Mohamed Buoazizi ở lứa tuổi 26 tại Tunisia Bắc Phi, (North Africa) hay những người trẻ ở Libya, Yenmen, Bahrain, Jordan, Algeria, Maroc.v.v đã làm cho những bạo quyền thay đổi đường lối cai trị.
Những nốt nhạc của Việt khang sẽ là tiếng chuông báo động, đánh thức tuổi trẻ VN đứng lên đáp lời sông núi, đánh đổ bạo quyền và giải phóng dân tộc. Anh đã đốt lên ngọn đuốc, hy vọng ngọn đuốc này sẽ nung đúc cho hằng triệu trái tim VN vùng dậy. Chúng tôi hy vọng đây là một biểu tượng khơi đầu cho cuộc cách mạng Hoa Sen , Hoa Lài, Hoa cải, Hoa Hồng nào đó.v.v ở VN. Các bạn trẻ ở Bắc Phi, ở Trung Đông họ dám hy sinh cho đất nước họ thì tại sao các bạn không làm được? các bạn có sẵn lòng kiêu hãnh là con rồng cháu tiên, có lịch sử hơn bốn ngàn năm văn hiến, có hằng trăm anh hùng bất khuất thì chẳng nhẽ đành cam phận tôi đày. Chúng tôi cả quyết với các bạn, với con tim và nhiệt huyết tuổi trẻ hôm nay các bạn có thể đánh sập chiếc ngai vàng kiên cố của các nhà độc tài, độc đảng cai trị bằng bạo lực, sẽ bẻ cong họng súng của bọn CSVN. Các bạn hãy nhìn xem, Tổng Thống Zine El Abidine Ben Ali chưa đầy 30 ngày đã phải trốn chạy, một Muammar Kadhafi, phải chết trong cống rãnh, một Bouteflika của Algeria phải run sợ, lòng dân là sức mạnh của bão tố vô địch. Các bạn đừng sợ sẽ bị đàn áp, dù là CS hay Phát xít, Công An hay Quân Đội họ đều còn một chút nhân tính, chúng tôi còn nhớ câu nói của một vị tướng Liên Sô Yazov: Khi đứng trước một khối lượng hàng trăm ngàn người dân chúng ở Moskva xuống đường bảo vệ chính quyền dân chủ, tôi cảm thấy cái trách nhiệm của mình quá lớn trước lịch sử, nên tôi không muốn quân đội do tôi chỉ huy phải bắn giết nhân dân tôi và cuối cùng tôi đã ra lệnh rút ra khỏi Moskva. Tôi nghĩ bọn CS sẽ còn chút lương tâm sẽ không dám nhận cái tội ác giết đồng bào mình trước lịch sử và để nhân loại thế giới nguyền rủa khinh khi.
Các bạn phải mạnh dạn đứng lên để tự do dân chủ về với dân tộc, với nhân loại. Chúng tôi thiết nghĩ đây là lúc thời cơ đã đến, hãy nắm bắt cơ hội để toàn dân đồng đứng lên lật đổ bạo quyền CS cứu nguy dân tộc. Các bạn trẻ trong và ngoài nước hãy noi gương anh hùng Việt Khang đứng lên giải phóng quê hương thoát khỏi gông cùm CS. Hãy noi gương các anh hùng dân tôc Quang Trung, Hưng Đạo Vương, Lý Thường Kiệt, Nguyễn Trãi. Lê lợi, Ngô Quyền, Nguyễn Thái Học, Hai bà Trưng, Triệu.v.v để không hổ thẹn với tổ tiên. Thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Hoàn cảnh hôm nay chúng ta đừng nói hoa mỹ hai tiếng tự hào dân tôc mà hãy làm những điều mà dân tộc tự hào. Các bạn trẻ hãy cùng nhau đứng thằng người, tay trong tay, đi bằng đôi chân và con tim can trường của các bạn đến Quãng Trường Ba Đình, vứt xác tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh vào xọt rác và chửi thẳng vào mặt bọn chóp bu ở Ba Đình đừng hút máu dân lành, đừng mị dân để bán nước. Các bạn trẻ trong quân đội hãy quay súng lại làm lịch sử, bắn vào đầu những tên bán nước, dâng đất, dâng biển cho Tàu Cộng. Tôi cam chắc nhân dân sẽ đứng về phía bạn, một người làm, một Tiểu Đội làm, một Đại Đội làm và toàn Quân lực sẽ làm để cứu nguy đất nước. Nước mất các bạn sẽ mất tất cả. Đừng đắn đo, thời gian không còn để chúng ta chọn lựa, hãy hành động để VN còn tồn tại trên bản đồ thế giới, các bạn có muốn đất nước chúng ta trở thành như Tân Cương, Tây Tạng, Nội Mông và hiện nay VN mất Ải Nam Quan, Bản Giốc, Lạng Sơn. Xin các bạn hãy đi một vòng từ Ải Nam Quan đến tận mũi Cà Mau, các bạn có thấy gì không? có bao nhiêu Tầu Cộng đang lộng hành trên quê hương đất nước chúng ta từ Cao Nguyên đến duyên hải? Họ đã làm chủ quá nhiều đất đai tài sản. Họ xuất nhập tự do không cần giấy thông hành(Visa), xin hỏi các bạn, bao lâu nữa thì chúng ta sẽ không còn đất sống? Các bạn trẻ hãy đứng lên làm lịch sử để con cháu các bạn không hổ thẹn và nguyền rủa vì cha ông hèn nhát.
Chúng ta thường tự hào một dân tôc anh hùng, dám sống, dám chết cho lý tưởng thì hôm nay là cơ hội cho các bạn chứng tỏ thế giới thấy điều đó, là niềm hy vọng của Tổ Quốc, các bạn đừng trở thành con giun nằm khoanh trong chiếc lá, hay một con ruồi chỉ đậu quanh quẩn trên hạt cơm. Đời người quá ngắn hãy sống sao cho cuộc sống mình có ý nghĩa, Hãy trở thành một quả bom nổ giữa lòng đất mẹ để cứu vớt toàn dân. Các bạn hãy nhìn tuổi trẻ trên thế giới họ hành động ra sao, chẳng lẽ họ không biết qúi mạng sống của họ sao, nhưng vì Tổ Quốc dân tôc họ chấp nhận hy sinh để lương tâm họ không xấu hổ là con dân của một đất nước biết yêu chuộng tự do, công bằng và dân chủ.
Hãy mang nhạc phẩm “Anh Là Ai” của Việt Khang để làm ngòi nổ giữa lòng dân tộc, một tác phẩm xứng đáng và hay nhất thế kỷ. Nhạc phẩm này còn hay gấp ngàn lần những tác phẩm của tay bưng bô Phạm Duy, tay nằm vùng Trịnh Công Sơn. Quí vị nghĩ lại xem tên Việt Gian Phạm Duy có xứng đáng để so sánh với Việt Khang không? chắc chắn là không, không thể đem kẻ tiểu nhân mà luận anh hùng. Các bạn hãy tưởng tượng xem, nếu hôm nay Đại Nhạc Sĩ Phạm Duy nghe được nhạc phẩm Anh Là Ai của Việt Khang, ông sẽ cảm nhận thế nào? đây có phải là một gáo nước lạnh của thế hệ con cháu tát vào mặt ông ở cuối đời! Dù là một nghệ sĩ ở tầm mức nào, điều quan trọng để mọi người quí trọng là phải có liêm sỉ, tự trọng, biết hy sinh và trái tim chân chính không tráo trở.
Hỡi đồng bào trong và ngoài nước, các tôn giáo nghĩ gì khi đất nước điêu linh? Chúng tôi cảm thấy xấu hổ cho chính mình vì thiếu trách nhiệm với cộng đồng với dân tộc. Có bao giờ qúi vị nghĩ rằng trong nhiều năm qua chúng ta sống như một ký sinh trùng không mang lợi ích cho tha nhân. Có người đã nói: “Cái nhục không phải là cái khiếp sợ trước cường quyền Cộng sản đàn áp, nhưng cái ghê tởm nhất là cái thờ ơ vô cảm của con người hèn nhát bị Cộng Sản nhồi sọ, đe dọa trước sự đánh đập dã man, giết người vô tội của cán bộ CS…mà chính mình ngoảnh mặt làm ngơ..”
Xin qúi vị lãnh đạo tôn giáo, những người mệnh danh là kẻ tu hành, chẳng lẽ đi tu chúng ta chỉ biết gõ mõ, đọc kinh để mau lên Thiên Đàng, Niết Bàn, như vậy có ích kỷ lắm không? chúng ta hãy hiệp lực để cứu nguy dân tôc. Nếu qúi vị cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, không hy sinh cứu nhân độ thế thì qúi vị sẽ không bao giờ thăng hoa đến nơi nào tốt hơn đâu. Hãy dấn thân như một Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Linh Mục Nguyễn Văn Khải, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang, LM Phan Văn Lợi và nhiều Mục Sư khác, hay như các nhà tranh đấu Nguyễn Văn Đài, Lê Quốc Quân, Trần Văn Bá, Phạm Hồng Sơn, Hồ Thị Bích Khương, LS Lê Trần Luật, Nguyễn Bắc Tuyển, LS Lê Thị Công Nhân, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, Luật Gia Phạm Thế Hải, Bùi Thị Minh Hằng, Bloger Điếu cày.v.v. Hãy một lòng đứng lên để tìm chút tự do cho dân tộc. Đạo nào cũng tiến đến mục đích chân thiện mỹ, nhưng đạo mà không hy sinh để giải phóng con người, cho nhân loại thì khi chết đi khó đạt được miền cực lạc hay Thiên Đàng vì lòng chúng ta còn quá nhiều ích kỷ. Tôi còn nhớ trước năm 75 nhiều vị dám xuống đường hàng chục ngàn người, dám tự thiêu trên đường phố để phản đối những gì qúi vị không thích. Chính phủ thời đó thật ra chưa đến nỗi nào như chế độ gian ác, tàn bạo hôm nay, nhưng qúi vị dám xuống đường. Hôm nay thì sao, quí vị sợ gì? Súng đạn, tiền bạc hay ham sống? Sự thật sẽ giải phóng con người, hành động để giải thoát nỗi trầm luân, khổ đau của dân tộc, nếu tất cả các tôn giáo cùng đứng lên thì ngọn sóng thần sẽ cuốn trôi bạo quyền trong chớp mắt.
Xin qúi vị hãy biết độ lượng, cảm thông, yêu thương tha nhân và thấy được nỗi bất hạnh của đất nước. Hiện nay đất nước VN đang bị bọn CS đàn áp dân lành, đang cướp công cướp của, cướp ruộng đất và giết chóc người dân vô tội. Chúng ta nghĩ sao với 90 triệu người VN đang bức hại hiện nay? Liệu chúng ta có lên Thiên Đàng hay Niết Bàn khi chúng ta ngoảnh mặt làm ngơ trước thời cuộc đảo điên của vận nước? đường lên Thiên Đàng hay Niết Bàn không thể bằng tiền bạc cúng dường thật nhiều, lần hạt mỗi đêm, gõ mõ mỗi giờ để được ghi danh lên với Chúa với Phật. Tôi tin chắc không phải thế, trời Phật muốn chúng ta hành thiên cứu thế như Nhạc Sĩ Việt Khang, Nhạc sĩ Hoàng Nhật Thông như Cha Nguyễn Văn Lý, như Trần Văn Bá, như anh Đoàn Văn Vươn không khíếp sợ trước bạo quyền, mới xứng đáng lên cõi trên. Cất chùa, nhà thờ thật nhiều, thật to để làm gì khi con người xung quanh ta đang khổ đau, đang đưa tay nhờ ta cứu giúp. Đừng đọc những lời cầu nguyện mà hãy làm những gì trong lời cầu nguyện đó mới thực đi tu cứu nhân độ thế.
Chúng ta là những người may mắn sống ở nước ngoài có đầy đủ tự do, dân chủ, nhân quyền. Chúng ta no cơm ấm áo, con cái chúng ta học hành thành đạt gấp trăm ngàn lần những người trong nước. Nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi, hay nói với con cháu biết lý do tại sao chúng ta có mặt tại đây không? Thậm chí, có nhiều người chối từ căn cước tị nạn CS của mình, khi được trời cho chút may mắn ăn nên làm ra, có chút danh vọng đã quên cội nguồn, dân tộc và ngoảnh mặt trước khổ đau của đồng bào ruột thịt. Họ đã quên những uất hận đầy máu và nước mắt của những đêm đào đất chôn vài lít dầu, mướn ghe để tìm đường vượt biên. Chúng ta là ai? là những người tị nạn CS hay vì kinh tế?
Hôm nay, khi con người quá đầy đủ thì lòng thương xót cũng vơi đi. Chúng tôi đã nhìn thấy trong những sinh hoạt tranh đấu cho đồng bào, cho đất nước lâm nguy, còn rất nhiều người vô cảm đến rợn người, thậm chí còn buông lời chê trách. Những ánh mắt, những hành động thờ ơ trước thời cuộc với đồng bào, với Tồ Quốc, thật không còn gì đau xót cho bằng. Thậm chí có một vài bạn trẻ đã thành công nơi xứ người, Bác Sĩ, Kỹ Sư, nhưng họ đã mau quên dĩ vãng của mình, sự ra đi đầy nước mắt và máu của cha mẹ mà buông lời miệt thị những người già trong những cuộc xuống đường tranh đấu. Cũng như có một số người trong Cộng Đồng chúng ta, khi sinh hoạt không dám nói, không dám hô hào, không lên tiếng, né tránh chụp hình, camera vì sợ có hình ảnh trên báo chí không về được VN. Thử hỏi có những con người như thế thì làm sao ngọn lửa đấu tranh có thể bùng cháy được, làm sao có cơ hội cứu đất nước? Hãy nhìn Việt Khang dám anh dũng trước họng súng của bạo tàn.
Nhạc Sĩ Việt Khang thật sự là một anh hùng, anh không cần khoác lên mình bất cứ một thứ nhãn hiệu nào, anh không sợ bị bỏ tù, không sợ chết vì trong anh có trái tim can trường biết hy sinh vì dân tộc, anh không cần khoe khoang bề ngoài, không cần ai vinh danh, không cần ghi ơn, không cần phủ cờ tuyên dương công trạng, mà anh cần sự hy sinh để cứu đất nước dân tộc. Tiếng Việt Khang gào thét bằng trái tim chân tình của một người trẻ VN ưu tư vận nước. Anh mang dòng máu Lạc long không muốn hổ thẹn cùng núi sông, cùng đồng bào và tiền nhân, Tổ Quốc, trong khi có nhiều người không biết mình là ai.
Xin hỏi anh là ai?
sao bắt tôi, tôi làm điều gì sai
Xin hỏi anh là ai?
sao đánh tôi, chẳng một chút nương tay
Xin hỏi anh là ai?
không cho tôi xuống đường để tỏ bày
tinh yêu quê hương này
dân tộc này đã quá nhiều đắng cay.
Xin hỏi anh ở đâu?
ngăn bước tôi, chống giặc tàu ngoại xâm
Xin hỏi anh ở đâu?
sao mắng tôi, bằng giọng nói dân tôi
dân tộc anh ở đâu?
sao đang tâm, làm tay sai cho tàu
để ngàn sau ghi dấu
bàn tay nào, nhuộm đầy máu đồng bào.
Tôi không thể ngồi yên
khi nước việt nam đang ngã nghiêng
dân tộc tôi, sấp phải đắm chìm
một ngàn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
để đời sau cháu con tôi làm người
cội nguồn ở đâu?
khi thế giới này đã không còn
Việt Nam.
Tôi không thể ngồi yên
khi nước việt nam đang ngã nghiêng
dân tộc tôi sắp phải đắm chìm
một ngàn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
để đời sau cháu con tôi làm người
cội nguồn ở đâu?
khi thế giới này đã không còn Việt Nam.
Xin hỏi có tiếng kêu nào thống thiết hơn của những người trẻ hôm nay, một tiếng kêu vì số phận quê hương nghiệt ngã, một bất công của xã hội, của một chính phủ độc tài đảng trị. Nhạc Sĩ Việt Khang và Hoàng Nhật Thông đã hỏi chúng ta phải làm gì cho Tổ Quốc? chúng ta còn chút tình tự dân tộc để tranh đấu mang lại chút công lý, dân chủ, nhân quyền cho quê hương. Những uất hận hôm nay có làm chúng ta đau xót ngậm ngùi? Nếu chúng ta thờ ơ, vô cảm thì một ngày không xa VN sẽ không còn tên gọi trên thế giới như những nốt nhạc Việt Khang đã viết: Khi thế giới này đã không còn Việt nam
Linh Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét