Luân Hoán
hùng binh ta bỗng nhiên đại bại
trước một nhúm quân tưởng thổi đã bay
uy dũng Đại Nguyên cỏ không dám mọc
Đại Việt đáng chi sao bỗng sa lầy
ta, Trấn Nam Vương, chánh danh hoàng tử
Hốt Tất Liệt, cha ta chẳng lẽ thường !
đời lưng ngựa đã tóm thâu thiên hạ
sừng sững lập thành một cõi bắc phương
bọn Đại Việt chỉ là bộ lạc nhỏ
mọi rợ, u mê, ô hợp, yếu hèn
Trần Thánh Tông, thằng nào phách lối
đường ta xâm lăng cả gan cản ngăn
thế mà lạ, trời không cho ta thắng
ba đạo quân lần lượt phải phơi thây
ôi Toa Đô thần tướng tài biết mấy
Hàm Tử Quan bỗng chốc quíu đôi tay
mang tàn binh đóng trên bờ Thiên Mạc
ngắm nước sông nhồi nước mắt trong lòng
đợi tin ta hẳn hắn dài cần cổ
Tây Kết chợt mời hắn đến tử vong
rồi Lý Hằng, Ô Mã Nhi lạng quạng
tài trí quân ta hiện rõ tầm thường
lâu nay thắng như chẻ tre thiên hạ
cũng nhờ may chưa gặp địch phi thường
nay chạm mặt cùng những trang thiên tướng
dưới triều Trần, Đại Việt mới được run
Trần Quang Khải, Trần Tung, Trần Quốc Tuấn...
thiên binh ta bỗng són đái trong quần
ôi Van Kiếp dòng sông Thương đẹp quá
lòng dạ đâu đứng vốc nước uống chơi
cầu phao rã Lý Hằng trôi theo nước
với mũi tên thuốc độc ngấm thâm người
ta hoàng tử thống soái chung trận mạc
trời còn thương cho được cái ống đồng
cao mấy trượng cũng đành cong lưng rúc
chạy tới đất Tàu mới biết toàn thân
hỡi con cháu hậu sinh ta khả úy
muốn đánh ai thì đánh, tránh phương Nam
nhất là nước tiền thân danh Đại Việt
đừng chơi ngông mà nhục nhã tan hàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét