Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Nước Việt Tôi Bây Giờ Như Thế Đó

Ngót thế kỉ dân Việt Nam đau khổ
Mắt mù lòa và què quặt đôi chân
Óc cùm gông, đất nhét chặt hai tai
Chỉ đôi tay làm ra cho người hưởng!


Cộng trèo đầu, chúng vô cùng sung sướng
Chúng ngang nhiên đạp đổ Chúa, Phật đi
Chúng dựng nên một giai cấp ngu si,
tham, hung ác - Vứt luân thường đạo lý!


Quốc Hại gật, năm trăm tên ngủ kĩ
Sáu hai năm chẳng biết xấu hổ chi
Đảng cử dân bầu những đứa ngu si
Làm tôi mọi cho độc tài toàn trị!



Khắp mọi nơi, có thể là động đĩ
Khắp xã thôn, thành thị rặt tham quan
Chúng kiêu căng, chúng phong kiến, ngang tàng
Chúng tập huấn lưu manh từ đứa trẻ!


Giáo dục Cộng đồng, chúng coi  quá rẻ
Chúng nhét nhồi Mao-Hồ-Mác-Lênin
Khắp hang cùng ngõ hẻm lắm ăn xin
Trẻ bụi đời nhụa nhầy trong bãi rác!


Chụp ruồi bán cho người đi lưới én
Gom cho nhiều lon, báo, giấy cạc-tông
Ngồi chực chờ ở những quán xá đông
Húp vội vã  chút canh thừa trong bát!


Cảm cúm thường, cũng dễ vào nhà xác
Bọn  làm tiền: từ bác sĩ, lao công
Có tiền là có thuốc, khỏi chạy rông
Không tiền hả, hãy đưa về chôn gấp!


Không sẵn tiền? Ờ có đây, sướng thật!
Tiền lời là một chấm mượn một ngày
Một triệu đồng, trả lãi, mười ngàn đây!
Mượn thì lấy, không đi chơi chỗ khác!


Còn thuốc giả và bao nhiêu rến rác
Chung vấn đề đau khổ một bệnh nhân
Nếu khỏi thì quà cáp cũng tăng dần
Mà không khỏi thì liệu mà mua ván! (1)


Bác sĩ, nha công chỉ cần một lời phán
Là xiêu nhà, đổ cửa những bệnh nhân
Mổ xẻ ư, thôi cứ liệu mộ phần
Bởi rất hiếm tài năng cho mổ xẻ!


Mổ xẻ giỏi, đảng hốt gần sạch sẽ
Vào viện y mổ xẻ những cấp cao
Học vẩn vơ, vào cái loại tầm phào
Cho thực tập để rút dần kinh nghiệm!


Đã không thiếu những  ca bệnh nhân chết
Bởi ông thầy làm lộn lạo ruột gan
Bởi chưa học mà cứ cố mổ càn
Ừ thì chết, nói rồi, không bảo đảm!


Đường giao thông cho người dư can đảm
Nạn chết người, què cụt xẩy ra luôn
Tháng hơn ngàn, chi quá đáng mà buồn?
Nạo thai phá, năm cũng chừng triệu rưởi!


Đường xả rác ngập tới mặt, tanh tưởi
Thực phẩm nấu ra, ngộ độc dài dài
Từ chai tương đến bánh đúc, bánh gai
Đã  quá  nhiễm mầm ung thư, sán lải!


Rau không dám ăn, u-rê quá tải
Nước uống hàng ngày đen như nước cống pha
Cán bộ giầu tiền, dùng nước nhập qua
Còn dân dã cứ là cho trớt quớt!


Kẻ du lịch sành điệu thì chơi vớt
Đến lần sau nhử kẹo chẳng dám đi
Bốn, năm sao chẳng ra cái giống gì (2)
Đủ thứ bệnh, đủ thứ thực dơ dáy!


Học phao đề, nên dù đang  giảng dạy (3)
Hỏi Tự Lực, chẳng biết Tự Lực đâu
- Nhất Linh ư? Một anh kép rất ngầu
Đã đội mão, mang râu, xôm đình đám!


Những cô gái, rất nhiều khi không dám
Ra ngoài đường, nếu không có độn mông
Dăm, ba thằng ôm chặt, lấy kim đâm
Chích khuẩn Aids vào mông là biết chúng!


Đường rải đinh, lốp xì, săm bị lủng
Muốn vá không? Mang xe đến  vá cho
Năm chục ngàn dù lỗ bé hay to
Có chỗ vá, hãy còn là phúc tổ!


Đi xe lửa là luôn luôn bị lỗ
Chẳng lỗ đầu thì đá ném lỗ tai
Tầu nào qua cũng ném đá dài dài
Cửa kính vỡ, còn khách thì xanh xám!


Chủ tịch nước, thực thà, những con hạm
Loại  thiến heo, đọc eng éc diễn văn (4)
Vẫy hai tai, mũi hơn hớn, nhăn nhăn
Truyền đảng viên, hãy sẵn sàng còng 8!


Chùa Bình Dương cửa dát bạc, vàng nạm
Tượng Hồ tặc ngồi trước đức Như Lai
Rằng rất thiêng, nên chiêm bái dài dài
Lập đền miễu mà thờ không quá uổng!


Thuốc phoọc-môn đem pha vào bánh cuốn
Bánh phở dai, hủ tiếu, bún, tươi lâu
Chấm thuốc rầy vào chai rượu dân ngầu
Uống chóng say và độ cồn thật đã!


Có đám cưới vài chục người đột ngã
Miệng sùi bọt, trợn trắng mắt, kinh phong
Rượu mẹ pha, con cứ tuởng chưa xong
Chấm lần nữa thuốc rầy, nên cớ sự!


Kèn đám ma được dịp “xàng, xê, xự”
Tiệm thợ may cũng nhộn nhịp áo tang
Vụ việc này coi ra cũng  làng nhàng
Chó mèo ngáp thì con người cũng chết!


Thực phẩm độc hại, từ chú Ba giăng miết
Đỉa chú mua, lấy trứng đỉa  ém  vào
Dân Nam ăn, chết trợn mắt, chẳng biết vì sao?
Đỉa  con nở, sinh sôi trong bao tử!


Nhưng chết đấy chưa  phải là dễ xử
Chết “ngoài luồng” thì khó kiếm áo quan
Chạy đất chôn cũng xất bất xang bang
Đủ thứ giấy, đủ thứ tiền phải đóng!


Người chết yên, nhưng gia đình  lóng ngóng
Không bao thơ:  xác cứ ướp dài dài
Để trong nhà mà ngửi thối, mặc mày
Không giấy phép tức là không đưa đám!


Cái nước Việt bắt đầu bằng chữ “hãm”
Hãm không chôn tự Ba miếu ông Hồ (5)
Cứ để nằm mà lậy cái xác khô
Dân cũng thế, không cho chôn, đố dám!


Kiểu chôn nằm, ông, bà nào cũng hám
Nếu ít tiền thì chôn đứng phải xong (6)
Nửa mét vuông, thật sâu xuống mạch long
Để kiếp tới cháu con thành hoạn “nợn”!


Thơ thẩn mãi, viết hoài mà không ớn
Đêm đã khuya, lần tới sẽ tiếp thêm
Chúc chư huynh giữ  lưng cứng, không mềm
Nói điều phải vì Dân và Quốc tổ!


Chớ đánh mất cái thần kinh xấu hổ!
Chớ làm tôi cho lũ giặc Bắc phương
Lê Thái tổ, Trần hưng Đạo, Quang Trung...
Tấm gương sáng, muôn đời ta giữ nước!

5-5-2007
Nhà Văn Bút Xuân Trần Đình Ngọc
(1)      ván: săng, hòm
   (2) khách sạn
(3)Nữ giảng viên tên Tâm, Đại học Sư Phạm,
truyện mới xẩy ra ở Hà Nội.
(4) Hoạn lợn Đỗ Mười. Còng 8: bắt bỏ tù các nhà tranh đấu Dân chủ, Nhân quyền.
(5) Ba đình
(6) Đọc “Chết ngoài luồng” của T.K. Thanh Thủy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét