Những chùm lá trên cây đã ngả sang màu vàng, từng chòm mây
trên bầu trời lãng đãng trôi, những khóm hoa Hồng trước sân đang nở rộ,
tháng Bảy đang đến. Lại một mùa Thu nữa đang đến. Mùa Thu luôn gợi nơi
lòng người những kỷ niệm, ký ức sâu xa, lắng đọng. Mùa Thu khiến lòng
những người con hiếu thảo bồi hồi xúc cảm khi nghĩ tưởng đến ân nghĩa
thiêng liêng nhất trong đời : ân nghĩa sanh thành.
Kính lạy Mẹ !
Phàm sanh ra trên đời, ai cũng có quê hương, nhắc đến quê hương là nhắc đến tình mẹ. Vì quê hương lúc nào cũng đẹp và dịu mát như lúa ngày mùa. Nói đến hình ảnh một làng quê Việt nam là chúng ta liền hình dung ra:
“Làng tôi có cây đa cao ngất Trường sơn, có sông sâu lơ lửng vờn quanh... .”
Thật
là những lời ca mát rượi ru êm lòng cô lữ chúng ta biết mấy. Là một
người Việt nam con đã sinh ra và lớn lên trong môi trường đó và mang
trong lòng những hoài niệm thật ưu ái này. Trong đó, có hình ảnh yêu
thương của mẹ mà nó sẽ theo con cho đến trọn ngày cùng của kiếp sống.
Đó là hình ảnh yêu kính và đau xót của mẹ đứng trông theo từng bước từng
bước con xa rời mẹ, mắt mẹ rưng rưng lệ nhưng cố ngăn không dám khóc.
Lúc đó, con chỉ biết mẹ thương con nhiều lắm nhưng không cảm nhận ra
tình thương đó thắm thiết như thế nào. Kính lạy Mẹ !
Phàm sanh ra trên đời, ai cũng có quê hương, nhắc đến quê hương là nhắc đến tình mẹ. Vì quê hương lúc nào cũng đẹp và dịu mát như lúa ngày mùa. Nói đến hình ảnh một làng quê Việt nam là chúng ta liền hình dung ra:
“Làng tôi có cây đa cao ngất Trường sơn, có sông sâu lơ lửng vờn quanh... .”
. “Đêm khuya trăng mờ, mắt trông về nơi cõi xa mơ, nơi xa xăm kia tôi say nhìn quê cũ dấu yêu, ôi tình quê hương, nơi chốn xa có bà mẹ hiền, tóc màu hoa bạc, chiều chiều mắt ngấn lệ vì con . . . .”
Cứ mỗi lần nghe đoạn nhạc này là nước mắt của con cứ trào ra. Con im lặng nếm từng vị mặn thấm vào môi, vào tim để tự hiểu rằng mình đang xa mẹ:
“ Con thấy con thiếu mẹ
Như thiếu cả bầu trời”
Con đã tượng hình và lớn lên trong phôi thai bằng máu huyết, tình thương và bảo bọc của Mẹ. Mẹ cưu mang con chín tháng nặng quằng như thế và sinh con vào đời thật là một công trình khó nhọc lớn lao. Kể từ ngày con chào đời cho đến hết cuộc đời Mẹ, Mẹ thương yêu săn sóc con nhiều lắm. Vì con là con Út của Mẹ, lại là “con cầu, con khẩn” nữa cho nên Mẹ cưng quý con hết lòng. Mẹ sống tận tụy, hy sinh cho con, tất cả vì con,. con là nguồn vui, niềm hy vọng., niềm an ủi của đời Mẹ, Mẹ không muốn xa con, đặc biệt là khi về già, Mẹ muốn sống với con. Nhưng vì chiều theo nguyện vọng của con, không muốn ích kỷ giữ người con lại cho riêng mình, Mẹ đã hiến dâng người con mình cho Đức Phật và chúng sanh muôn loại.
Trong thời gian đầu ở chùa, tuy rằng đã “ly gia” nhưng thật khó “cắt ái”. Ban đêm sau mỗi thời tụng kinh ở chùa, con thường đứng trước tượng Quan Âm ngoài sân Phật Học Viện rất lâu để cầu nguyện cho Mẹ bình yên. Về đến phòng riêng, dù đọc kinh đến khuya rồi mà vẫn chưa ngủ được, nên con thường ra ngoài hiên - lan can để hướng nhìn về nhà. Trong cảnh ấy, con nhớ đến câu ca dao :
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngó về quê Mẹ, ruột đau chín chiều.
Mẹ ơi, mẹ là trăng sao soi sáng đêm trường mát dịu, là ánh lửa hồng soi ấm cõi lòng con lúc đông về.
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau”
Mẹ ơi, tình thương mẹ cho con không làm sao diễn tả được. Dòng sửa ngọt của mẹ đã nuôi con khôn lớn và ngọt lịm như vị ngọt cam lồ của Phật Quan Âm. Trong mọi ẩn trú của cuộc đời không nơi nào con cảm thấy an ổn bằng sự ẩn núp trong tình thương của mẹ. Tình thương của mẹ là nguồn an ủi vô biên; là con đường sáng mai sau của đời con; là tiếng đàn muôn điệu đưa con vào đời.
Mẹ kính yêu, cho dù con sống ở bất cứ phương trời nào , nhưng lòng con lúc nào cũng hướng về mẹ và nhớ lời mẹ dặn năm xưa.
“ Dẫu con đi hết đời này
Cũng không đi hết những lời mẹ ru”
Mẹ ơi !
Hai tiếng “mẹ ơi” con bập bẹ đầu môi khi vừa tập nói và con vẫn gọi lên hai tiếng ấy trong suốt cuộc đời mình dù rằng không còn gặp được Mẹ bằng xương bằng thịt nữa. Con có thể viết gì đây, có thể nói gì đây để bày tở hết được ân tình thăm thẳm và công ơn sâu dày của Mẹ. Quả thật, con cảm thấy ngôn ngữ bất lực, không mô tả được tâm tình và giao cảm thiêng liêng của Mẹ và con:
Ngôn ngữ trần gian túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ ơi !
Và ngôn ngữ trần gian cũng không mô tả hết được vẻ đẹp vừa mộc mạc, gần gũi vừa mầu nhiệm thiêng liêng của “kỳ quan thế giới” có một không hai này :
"Trong tất cả các kỳ quan
Kỳ quan đẹp nhất vẫn là trái tim của Mẹ".
Mẹ ơi ! Rồi đây hành trình trước mắt con còn bao gian nan trắc trở, con đâu còn Mẹ để thổ lộ tâm tình, để được nghe lời khuyên nhủ động viên của Mẹ nữa? Chỉ còn một mình con lẻ bóng dấn thân trên bước đường đời.
Mẹ ơi! Mất Mẹ đi rồi thật sự là một sự trống vắng, hụt hẫng không gì bù đắp được trong con vì chỉ có Mẹ là người hiểu được con, cảm thông con, quan tâm, bồi đắp cho con, thương yêu và tin tưởng con trọn vẹn, là người thủy chung nhất, không bao giờ rời bỏ con dù con ở trong bất cứ trạng huống nào, là người nâng đỡ bước chân con đi xuyên qua bao chặng hành trình.
Con vẫn thường gọi hai tiếng “Mẹ ơi” với xúc cảm sâu xa từ cõi lòng mình khi cúng tuần thất cho những người con vừa mất Mẹ như là con đang đối diện và tự tình với Mẹ :
"Đây bát cơm đầy nặng ước mong,
Mẹ ơi! Đây ngọc với đây lòng,
Đây tình con nặng trong tha thiết,
Ơn nghĩa sanh thành, chưa trả xong".
Trong dịp Vu Lan năm nay, con lại sắp được cài lên trên áo mình một hoa hồng màu trắng nữa, con thật sự cảm thông và thấm thía với : “Tâm Sự Người Cài Hoa Trắng”
“Mẹ hiền ơi! Mùa Vu Lan sắp về rồi, người ta đang say cùng đời, hoa hồng đỏ thắm trên môi. Còn mình con, lang thang nhặt cành hoa trắng, nghe cay đắng tìm về trong hồn, đời mất vui khi mẹ chẳng còn.”
Mẹ kính yêu,con luôn tự tâm niệm lời Phật dạy: Tất cả chúng sanh là cha mẹ mà sống thiện, sống tốt đối với tất cả mọi người mọi loài. Với tâm thành, con xin hồi hướng phước đức mà con vun bồi được cầu nguyện cho Mẹ tăng thêm phước thọ nơi cảnh giới an lành. Con tin là Mẹ đang ngự ở cảnh giới an lành và đang tiếp tục dõi bước con đi. Mẹ dù không còn trước mắt con bằng xương bằng thịt nhưng Mẹ vẫn luôn luôn hiện hữu trong con. Con đang nhìn thấy Mẹ ở khóm hoa, trong tiếng gió thoảng, nơi dòng nước êm đềm, trên những chòm sao nơi bầu trời trong mát, từng cụm mây thong dong. Mẹ đã hóa thân thành tất cả. Con luôn tìm thấy Mẹ trong mỗi nếp con nghĩ, mỗi bước con đi, trong những gì con con gặp, trong mỗi việc con làm,…
Mẹ vẫn mãi ở bên con trong suốt kiếp nhân sinh hữu hạn này và con sẽ gặp Mẹ ở cảnh giới Phương Tây an lạc - giải thoát - Niết bàn.
Kính dâng mẹ bằng bao nỗi nhớ thương trong mùa Vu Lan.
Con ,
Nguyên Nghiã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét