Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Đặt tên cho nỗi vui mình

25 März 07

Nhận thư bạn gái từ Việt nam gửi sang, nó ghi như vầy: „Một đứa học trò cũ mà không thể viết thư thăm Thày giáo cũ của mình à ? Đó mới là lạ, sao mầy không bỏ qua tất cả những tình cảm cũ để chỉ nghĩ thuần túy một điều mầy là học trò của Thày thôi, được không? Tình cảm của Thày đối với học trò cũ đặc biệt khi Thày nói rằng trải qua mấy chục năm đi dạy Thày chỉ thấy khóa Hóa Sinh của tụi mình là có tình nghĩa hơn so với nhóm sinh viên sau ! Mầy có thấy tại vì tụi mình đã được giáo dục kỹ lưỡng trong một môi trường mà người ta chửi thậm tệ  sau giải phóng không. " Ngụy " đó mi !! Ấy vậy mà „Mỹ Ngụy“ như tụi mình vẫn làm cho lòng của những thày cô miền Bắc xao xuyến. Tao nói thật trong lòng tao thương các Thày Cô cho dù họ là người xâm lăng miền Nam đi nữa. Tao xin địa chỉ cô L. và cô B. để tao thư thăm hỏi, mầy nhớ viết thư thăm Thày nghe, Thày có cho tao số cellphone của Thày nè, tao gửi kèm cho mầy đây. Tao nói sẽ liên lạc với mầy, Thày mừng lắm! Thày cho số phone cầm tay vậy mầy hiểu Thày làm vậy để làm gì rồi chứ gì." 

    Thời gian qua Lúa cứ nhận được những cái thư tương tự của con bạn gái, nàng thở dài chẳng biết phải nói sao cho bạn rõ, mà đôi khi chính tâm tư nàng cũng bàng hoàng trước những chuyện Cũ và Mới đã xảy ra trong đời sau hơn 31 năm qua. Ngôi trường sư phạm Gioan 23 tại Mỹ Tho nhiều lần về quê nàng muốn ghé ngang, chỉ chạy xe ngang qua thôi mà cũng chưa thực hiện nổi. Quá khứ nó cứ như một cục đá đeo nặng trong lồng ngực mình muốn quên đi mà sao hình như cuộc đời cứ bị cơn gió lốc cuốn xoay mình về chỗ cũ, tựa như lá thư của cô bạn gái.
   Lúa nén tiếng thở dài, kể từ khi nhận thư của LH bên nhà kể lể về Thày, khuôn mặt ông chủ nhiệm CPA hiện ra trước mặt, mà hễ có CPA thì hình ảnh TQT cũng ẩn ẩn hiện hiện theo sau. Thủa ấy còn mới lắm, mới cho tất cả cán bộ miền Bắc vào Nam công tác, mới cho sinh viên nam nữ miền Nam sau cuộc đổi đời. Lúa được nhận vào trường Sư phạm ấy, được nhận vào coi như một cái phúc vì giải quyết được nạn thất nghiệp sau tú tài đỡ phải lang thang đi tìm công ăn việc làm khó khăn phải đi buôn lậu hay mánh mung chợ Trời, hay phải bương chải cái gì đó để kiếm có đồng ra đồng vào. 

Thời ấy Thày CPA hay nhìn cô học trò đầu tóc dính sình lầy cố công tác tốt, Thày nói đùa: “ Nhìn em như những đứa con gái bọn Tư bản đang bị trừng phạt “ !  Tâm hồn nàng cũng còn nặng nề mùi Tư bản à, khó mà cải tạo vì những điều nàng đã học từ thời trước 75 còn in sâu trong tâm khảm !! Lúa hay đi học trễ, hay đúng hơn là nàng phải đi con đường thật dài từ bên thị xã BếnTre qua Mỹ Tho còn phải chờ con phà chậm chạp già nua, rồi đạp xe đạp mini cọc cạch mới đến trường, về sau Lúa có thuê nhà trọ sát bên hông trường có đâu xa, nhưng cuối tuần nào về quê quay lại hầu như bao giờ cũng vào lớp trễ. Thày chủ nhiệm để ý gọi nàng lên văn phòng rầy rà chút đỉnh, bọn cờ đỏ bắt nàng phải viết kê khai lý lịch và lập tờ tự kiểm thảo lỗi lầm của mình. Có lần Lúa vào trễ bị phạt ngồi ngoài sân chờ đến giờ ra chơi, ngồi ung dung ngắm mây trời và lúc bấy giờ không tài nào nàng làm nổi một bài Thơ ! Chỉ cách mỗi một giòng sông Cửu Long giữa Mỹ Tho - Bến Tre  mà sao nó thay đổi nhiều như thế, lần đầu tiên xa nhà đi trọ học nên cuộc đời của nàng gì cũng thấy mới. 

Có lần cả trường đi công tác thủy lợi ở Cai Lậy, đêm ấy cả nhóm ngồi quây quần dưới trăng ca hát. Thày CPA có giọng hát rất hay, các bạn cũng yêu cầu Lúa hát, nàng hát bài Cô Lái Đò. Trong bóng đêm CPA cứ ngấm ngầm nhìn lén cô học trò tên Lúa của mình. Sau chuyến công tác thủy lợi về Thày càng để lộ cảm tình của mình với cô học trò hơn, ai nhìn vào cũng biết. Bỗng một ngày Lúa và các bạn khác đang đứng trước cổng trường chờ mở cửa thì chợt con Ngọc Trang kêu to lên:
-  Ê Lúa tao nghe nói Thày CPA sắp cưới mầy phải hôn, lẹ lẹ cho tụi tao ăn đám cưới chứ.
Thế là scandal bùng nổ bắt đầu từ đấy, cuộc đời tình ái của Lúa cũng bắt đầu long đong nhiều hơn từ đấy khi bước vào đường yêu đương đầy nước mắt và chia ly. Cổng trường mở bung ra cả đàn giáo sinh Sư phạm nam nữ  ùa vào trường. Trưa hôm ấy cả lớp đang ngồi học, bỗng Thày chủ nhiệm bước vào lớp, mặt lộ vẻ lo lắng, Lúa ngạc nhiên không hiểu cái câu nói vô thưởng vô phạt của con Trang trước cổng trường ai đã thọc mạch xuống phòng giáo sư nhanh như thế? Cả lớp ngồi im thin thít nhìn lên bảng rồi nhìn Thày chờ đợi, đó là câu chuyện tình Gioan 23 ở Mỹ Tho thời xa xưa.  

Nay ngồi thờ người trước lá thư của bạn gái, Lúa chưa biết mình nên phản ứng ra sao đây. Có lẽ LH cô bạn gái không rành về mối tình tay ba giữa thầy CPA, TQT và Lúa cho nên nó suy nghĩ đơn giản như thế. Nhưng khi viết được đến đây tự dưng Lúa nghĩ rằng “  Nàng sẽ không bao giờ liên lạc với Thày cũ đâu ", vì nàng sợ, sợ vu vơ, đã là kẻ trốn học, bỏ trường, vượt biển đi tìm Tự Do, đã mang tiếng phụ bạc người yêu xưa đi lấy chồng, nàng không muốn khơi lại một quá khứ từ lâu nàng cố tình tránh né. Lốp bụi thời gian bào mòn đi tuổi trẻ, thôi hãy để cho quá khứ lắng đọng đừng khơi lại làm gì những chuyện tình buồn từ khi bước xuống ghe bỏ nước ra đi ! 

TQT ạ, bài hát " Em Lễ Chùa Này"  QT  đã tặng cho người yêu trên giảng đường Sư phạm anh còn nhớ không ? Chắc là còn hận người tình xưa lắm? Chuyện tình “ Gioan 23 “  đã nói lên một dấu nối lịch sử của vận mệnh đất nước cũng như của giới trẻ như tụi mình sau 75 QT nhỉ! Có phải là lỗi nàng gây ra, nên Thày CPA và TQT điêu đứng trong thời gian nàng có mặt tại trường, vì mình mà TQT bị đuổi ra khỏi trường, vì mình mà Thày cán bộ Sư phạm bị giám hiệu trường khiển trách, vì mình mà QT nhìn thùng thư trống không khi hay tin nàng lên xe hoa với người khác! Suy cho cùng cũng không biết ai là người có lỗi, hay đó chỉ là điều không thể hiểu của tình yêu, hay là sự khác biệt giữa hai chế độ VNCH và chế độ XHCN trên đất nước mình khiến bao cặp tình nhân đành xa cách.

Đâu là ranh giới của trái tim con người nhỉ CPA nhỉ? Kẻ Nam người Bắc, kẻ chiến thắng người chiến bại có thể yêu nhau được không? Từ đâu đã xui khiến ngày nay có người Việt trong và người Việt ngoài nước, và đã ra bến bờ Tự Do rồi sao vẫn còn nhiều người sống kiếp xa nhau? Tại sao? Nay nhỡ có gặp lại cố nhân người ta sẽ nói gì với nhau nhỉ ? Có thông cảm? Có trách móc? Khó nói nên lời mặc dù nói với nhau bằng ngôn ngữ Việt! Không hiểu một ngày nào đó tìm được tin tức nhau, TQT có vui? Thày CPA có mừng, nụ cười của kẻ chiến thắng mà chiến bại trong Tình yêu, hay Thày hã hê nhìn cô học trò con gái Tư Bản xưa kia từng bị Thày cán bộ trừng phạt, hay là ngược lại, Thày sẽ thiết tha ân cần như thể ăn năn chuộc tội vì XHCNVN mà cô học trò mình và nhiều người nữa đã bỏ nước ra đi?

Còn mình, kẻ ngồi đây suy nghĩ chẳng biết mình nên phản ứng ra sao cho thích hợp. Nhận được thư của Thày CPA gửi, đọc xong, có nên gọi đây là niềm vui cho mình không? Nhắc tới một thời sư phạm thật đẹp của đời người có thể gọi là niềm vui không hở Thầy, hở QT?
   Những lời thư của bạn gái làm xáo trộn tâm hồn người. Như khuấy phá lên vết thương đã sắp lành lặn của mình. 

Võ thị Trúc Giang Lúa 9
Trích: Thà như giòng nước chảy ( 2007 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét