Yêu kính tặng toàn thể Đồng Bào Việt Nam.
Cô gái Việt Nam
tuổi đã già!
Bốn nghìn năm ấy luỵ trăng hoa
Họ
Sở: giặc Tàu, giặc Nhật, Pháp,
Giặc
Hồ bị
ết với tim la! (1)
Da
dẻ cô nay rất tệ tồi
Cái
mặt rỗ rĩ quá than ôi!
Tài
nguyên gỗ quí cưa đem bán
Con
gái gửi Đài, Mã: điếm thôi!
Đã
quá trăm năm cô vẫn nghèo!
Gia
cầm, lụt lội lại dịch heo
Lở
móng, long mồm, tai xanh tím
Gia
đạo không an - Rõ chán phèo!
Dối
trá, lưu manh, chúng lại giầu
Công
lý tìm chơi mìền Mác-xít
“Thiên
đường mặt ngựa với đầu trâu!”
Giá
cả tăng nhanh hơn tên lửa
Công,
nông đói khổ cả một bầy
Đứa
giầu nghìn tỉ, giầu thêm nữa
Liêm
sỉ không còn, chúng cố thây!
Đạo
lý, niềm tin đã tan tành
Chỉ
còn văn hoá bọn lưu
manh
Cướp
nhà, cướp đất, tìm muôn cách
Hưởng
thụ cho nhiều mới liệt oanh!
Giáo
dục đi
xuống bởi ngu si
“Tư
tưởng tào lao”, dạy dỗ gì?
Hồng
vẫn hơn Chuyên thì tự sát
Nhìn
vào là thấy chẳng hoài nghi!
Cô
gái Việt Nam! Lỗi tại cô!
Sinh
ra bọn ngợm chuốc danh nhơ
Ngàn
năm Bắc thuộc, cô đau đớn
Thêm
ngàn năm nữa, khóc đi cô!
Tôi
viết bài Thơ để tặng cô
Bởi
tôi tiên tổ: Động đình hồ!
Thương
cô máu mắt vương buồn tủi
Chẳng
biết bao giờ lệ mới khô!
Bút
Xuân Trần Đình Ngọc
(1)
Aids
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét