Võ Đại Tôn
(viết nhân dịp tưởng niệm 37 năm Quốc Hận)
Vào đầu tuần tháng Tư Đen 2012 tại Úc Châu, tôi được một diễn đàn người Úc, “The Humanist Forum”, gồm một số chính trị gia, giáo sư đại học, những nhân vật phản chiến cũ, mời thuyết trình về đề tài “Sự tồn tại của Con Người qua Niềm Tin”, trong đó có phần nói về chiến tranh VN trước 1975, lý do tại sao miền Nam Cộng Hòa bị cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và đời sống tinh thần - vật chất của tù nhân chính trị VNCH bị cộng sản giam cầm, đời sống lưu vong của người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nói chuyện, có cả phần giải đáp thắc mắc của cử tọa, tôi đã mở đầu buổi hội thảo bằng cách đặt trên mặt bàn một khúc cây khô tôi đã nhặt sau vườn. Mọi người nhìn tôi im lặng, không hiểu tôi sẽ nói gì với hình tượng khúc cây khô đó.
... “Sau khi vượt biển đến Mã Lai và được định cư tại Úc vào năm 1976, một buổi sáng tôi lang thang đi trên vỉa hè thành phố Sydney xa lạ, xung quanh tôi toàn là ngoại nhân đang rộn rịp ngược xuôi, tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quan tâm đến tôi, một kẻ lưu vong mất nước, thẫn thờ bước đi với tâm trạng lạc loài nơi xứ lạ, kỷ niệm quê hương cội nguồn âm thầm chảy len vào từng huyết quản. Tôi chợt thấy trong thùng rác bên vệ đường có ai vứt bỏ một khúc cây khô, trơ trụi lá cành. Tôi nhặt lên, vào một góc công viên ngồi yên lặng nghĩ suy về dòng sinh mệnh Dân Tộc, về thân phận nhỏ nhoi của tôi, đang đi đâu, về đâu? Và tôi đã viết bài thơ đầu tiên nơi xứ người “Bài Ca Hoài Quốc” trong đó có hai câu diễn tả tâm trạng tôi lúc bấy giờ: “Góc công viên thành tượng đá, tôi ngồi – Ai có hỏi, xin trả lời: Mất Nước”! Tôi lại nhớ đến gia đình, bạn bè anh em đồng đội, những người đã chết trên biển Đông, phụ nữ bị hải tặc hãm hiếp rồi quăng thây xuống biển, xác trẻ thơ bồng bềnh nổi trôi trên sóng nước... Đồng thời, tôi cũng nhớ lại lời của tên thủ tướng cộng sản Phạm Văn Đồng đã sĩ nhục nhân dân miền Nam, đặc biệt là những người đã vượt biển vượt biên ra đi tìm Tự Do, là: “Những tên ma cô, đĩ điếm, mang tội ác với nhân dân, phản bội Tổ Quốc, đầy tớ đế quốc Mỹ...”. Tôi đem khúc cây khô về trại tạm cư (Westbridge Hostel, Villawood) làm kỷ niệm, bỏ vào ly nước đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Mỗi ngày tôi vẫn tưới thêm nước vào thân cây khô, và một vài tháng sau, tôi chợt thấy khúc cây hồi sinh, đâm rễ và mọc ra một vài lá non, tuy chỉ sống nhờ nước chứ không có đất. Sau cùng thì có một đóa hoa nhỏ nụ vàng cạnh chòm lá nở ra. Tôi vui mừng và đặt tên đóa hoa nhỏ đó là Hoa Tự Do của đời tôi”...
Từ hình tượng khúc cây khô, tôi đã mở đầu buổi thuyết trình với cử tọa người Úc, nói về chiến tranh VN, sự phản bội trong thế chiến lược toàn cầu của các cường quốc, sự bức tử miền Nam, đời sống lưu đày của tù nhân VNCH, kiếp sống lưu vong của người tỵ nạn cộng sản... và Niềm Tin tất thắng của chính nghĩa Dân Tộc VN, từ thân cây khô đã bị vứt bỏ vào thùng rác nhân loại, nhất định sẽ vươn mình lên và sẽ nở ra những đóa Hoa Tự Do Nhân Bản trong một mùa Xuân nhất định phải đến trên vòm trời quê hương, không còn bóng tối của chế độ cộng sản bạo tàn và gian dối, đã đưa Dân Tộc VN vào hố thẳm diệt vong, cúí đầu dâng hiến Tổ Quốc cho Tàu Cộng.
Trong lúc này,
Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Úc Châu đang chuẩn bị tổ chức tưởng niệm ngày 37 năm Quốc Hận, sẽ có biểu tình trước tòa đại sứ cộng sản VN tại thủ đô Canberra. Tôi lại liên tưởng đến Sức Mạnh của Cộng Đồng Lưu Vong của các sắc dân tại Úc, và những nơi tôi đã có dịp sinh hoạt trên những ngả đường công tác đấu tranh tại hải ngoại. Tôi nhớ lại thời gian qua, súng đạn và khói lửa từ cuộc chiến Iraq lan dần đến các cuộc vùng dậy ở Trung Đông, đặc biệt là tại Lybia, Ai Cập và Syria, được chiếu trên các đài truyền hình ngoại quốc, đã gợi lại trong tâm não tôi biết bao cảnh tượng hào hùng xen lẫn tang thương của cuộc chiến Việt Nam, tưởng rằng đã đi vào quá khứ lãng quên, nhưng vẫn còn ẩn hiện đâu đây qua từng nhịp thở của kiếp sống lưu vong. Như trước đây, khi lực lượng dân quân cách mạng phối hợp với đồng minh Anh-Mỹ tiến vào thủ đô Baghdad, dân chúng đã hò reo nhảy múa, kéo sập tượng đài Saddam Hussein đã từng ngạo nghễ đứng nơi công viên thành phố suốt mấy chục năm. Rồi đến tổng thống Ai Cập, tổng thống Lybia, kẻ thì bị bắt giữ, người thì bị tiêu diệt, gia đình tan nát, chế độ độc tài sụp đổ toàn diện.Những người mẹ già phủ kín khăn đen cài lên chiếc áo trận của dân quân vùng dậy từng nhánh hoa dại, các em bé khẳng khiu ôm hôn người lính cách mạng với nụ cười ngây thơ còn sót lại trên môi. Trong khói lửa vẫn chan hòa nước mắt của mừng vui được thấy Tổ Quốc hồi sinh. Các cộng đồng Á Rập lưu vong tại các nơi trên thế giới cũng vội vã ra đường phất cao ngọn cờ quê hương cội nguồn, mừng reo chiến thắng bạo tàn, cầm tay nhau mà ước hẹn ngày về, trong vinh quang của người dân Tự Do chứ không phải thân phận của du khách ngay trên quê hương mình.
Nhất định, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết cùng chung góp công và Đại Cuộc phụng sự Chính Nghĩa Dân Tộc, với Tâm Rộng Nghĩa Sâu và Chí Bền Dạ Sáng, các cộng đồng Quốc Gia của chúng ta khắp nơi trên thế giới sẽ có một ngày vinh quang như các cộng đồng Á Rập lưu vong.
Hiện nay tại Úc Châu, cái gọi là Nghị Quyết 36 của cộng sản VN đang được một số người cố gắng dùng mọi phương tiện từ văn nghệ, đến sinh hoạt lén lút, tuyên truyền xảo quyệt, phát tán tin tức sai lầm, tung những bài viết xuyên tạc mạ lỵ hạ cấp cộng đồng Người Việt Tự Do (danh xưng chính thức và duy nhất từ mấy chục năm qua của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại đây) và các nhân vật đấu tranh chân chính trên mạng lưới điện tử. Các tòa đại sứ, tổng lãnh sự của CSVN đã sử dụng những tên tay sai nằm vùng, bịa danh, những người với căn cước tỵ nạn trước đây đã quên đi danh dự và liêm sĩ để cam tâm làm thân cây tầm-gửi sống tạm qua ngày với danh xưng mới là “Việt kiều yêu nước”, bám vào nghị quyết 36, để mong làm lũng đoạn hàng ngũ Quốc Gia của chúng ta. Hiện tượng này đã xảy ra trong các cộng đồng hải ngoại Người Việt Quốc Gia khắp nơi trên thế giới. Thậm chí chúng còn mập mờ tạo dựng ra những hội đoàn, những cộng đồng “ma”, cũng mang danh xưng như cộng đồng chúng ta, để gây hoang mang, xáo trộn, nghi ngờ chia rẽ, với mục đích duy nhất làm mất Niềm Tin của quần chúng, phá tan tinh thần Đoàn Kết trong cộng đồng. Nhưng chúng đã và sẽ thất bại trước Sức Mạnh của chúng ta là những người đấu tranh chân chính, quyết tâm giữ vững thành trì chống cộng tại hải ngoại. Cộng đồng Người Việt Tự Do Úc Châu vẫn vững mạnh tiến bước với cơ cấu thống nhất từ liên bang đến tiểu bang, không có một ai hoặc thế lực nào cản trở được bước tiến Đoàn Kết và Niềm Tin vào thế tất thắng của Chính Nghĩa Dân Tộc, và trước danh dự của Cộng Đồng đối với chính quyền và nhân dân bản xứ. Những bước chân âm thầm của những người Nghĩa Sĩ Phục Quốc xuyên rừng từ thập niên 80, tưởng rằng đã bị vùi chôn trong quên lãng, nhưng vẫn còn sống với núi sông. Những tiếng thét oán hờn trong ngục tù cộng sản giam cầm những con người thực sự yêu Nước, tưởng rằng sẽ bị bốn vách xà lim khổ nhục vây kín, nhưng vẫn còn hiện hữu với Hồn Thiêng Tổ Quốc. Máu của người dân oan thấm dần trên mảnh đất quê hương dưới sự chà đạp của bạo lực thống trị, tưởng rằng sẽ bị xóa tan, nhưng vẫn còn luân chuyển dòng mạch trong Lòng Đất Mẹ và trong lòng cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản chúng ta.
Chúng ta đã biết rõ tử huyệt của chế độ cộng sản hiện nay để xác định ý nghĩa của Lòng Yêu Nước và Hành Động Cứu Nước trong khi những biến chuyển về tôn giáo và lòng dân quốc nội đang tạo ra nhiều cơ hội thuận lợi cho công cuộc đấu tranh chung vì Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền. Con đường Hành Động của người Việt yêu Nước chân chính, nếu không được hướng dẫn bởi Ý Thức Cứu Nước, với Công Tâm Đoàn Kết và giữ vững Niềm Tin trong cộng đồng hải ngoại, nếu không được trải bằng Hạnh Hy Sinh, không được soi bằng Đạo Sống Việt, thì chỉ là những đường đi không tới đích. Thế giới không có một trường học nào dạy ta cứu Nước, cũng không có cường quốc nào vô tư giúp ta cứu Nước. Người cộng sản đã đồng hóa Lòng Yêu Nước với Yêu Đảng, Yêu Xã Hội Chủ Nghĩa. Kết quả là họ đã đưa Toàn Dân vào hố thẳm diệt vong hôm nay, đã làm cho Dân Tộc phải chia lìa, về mọi phương diện từ vật chất đời sống đến tâm linh đạo lý làm Người trên quê hương chúng ta, và manh tâm làm lủng đoạn hàng ngũ cộng đồng hải ngoại. Người cộng sản biết rõ cộng đồng Người Việt Quốc Gia chúng ta tại các châu (Âu-Mỹ-Úc) là thành trì chống cộng, là kho tàng của tài năng chất xám, là nguồn cung cấp dồi dào về ngoại tệ mỗi năm, là thành tựu của các công tác ngoại vận vạch trần các vi phạm nhân quyền dưới chế độ bạo lực và gian dối của họ, là sức mạnh yểm trợ tinh thần cho các nhà đấu tranh trong nước, cho nên một mặt họ vẫn tìm mọi cách o bế, chiêu dụng, mặt khác vẫn âm mưu phá tan Niềm Tin và sự Đoàn Kết của chúng ta. Từ những câu sỉ nhục chúng ta là: “Ma cô đĩ điếm, phản bội Tổ Quốc...”, đến nay thì lại gọi là “Khúc ruột thân thương xa nghìn dặm, một bộ phận không thể tách rời của Dân Tộc...”, cũng chỉ vì hơn 10 tỷ đô la Mỹ nhận được mỗi năm để gián tiếp nuôi sống chế độ thống trị của họ.
Tử huyệt của chế độ cộng sản có thể khái quát nhìn thấy là: -- Mất lòng dân vì đã để lộ chân tướng tuyên truyền lừa bịp, không còn ai muốn lao vào cuộc chiến một cách cuồng nhiệt, bất chấp mọi hy sinh như trước đây -- Ở vào thế thủ vì phải lo bảo vệ những tài sản đã cướp đoạt được, vì lẽ đó đã mất đi quyền chủ động trong mọi cuộc đấu tranh -- Đảng cộng sản đã bị đồng đô la của Mỹ phá hoại ngay từ ngày gọi là Đổi Mới đến nay, tranh chấp nội bộ vì quyền lợi ngày càng trầm trọng, không còn là một “khối độc thể” có sức mạnh như trước, dù đó chỉ là sức mạnh của bạo lực -- Giá trị chiến đấu “Vì Đảng” của đảng viên ngày càng sụt giảm, vào đảng để kiếm quyền lợi chứ không phải vì lý tưởng. Trước đây họ không có gì cho nên cần phải chiến đấu để có. Đến nay thì lại có quá nhiều tài sản riêng tư, do tham nhũng hối lộ, đặc quyền đặc lợi, cho nên chỉ lo bảo vệ những gì đã tước đoạt được từ người dân, từ miền Nam. Tham nhũng đã trở thành “quốc nạn”, thậm chí đã tạo ra tư tưởng: “Tham nhũng từ đảng mà ra, diệt tham nhũng là diệt đảng”, cho nên họ chỉ còn cố bám víu vào đảng để được tiếp tục tham nhũng, chứ không phải bị nhồi sọ về ý thức hệ của đảng -- Mất điểm tựa vững chắc là khối cộng sản quốc tế từ khi Liên Sô và Đông Âu sụp đổ, Bắc Hàn và Cu-Ba thì đang hấp hối, đói nghèo kiệt quệ. Họ phải dựa vào Trung Cộng để sống còn, cam tâm làm chư hầu để bảo vệ quyền lợi của đảng, và vì như thế, họ càng để lộ mặt hèn hạ Bán Nước, gây căm phẫn trong lòng Dân.
Đây chỉ là những suy nghĩ đại cương trong ngày tưởng niệm Quốc Hận 37 năm, không phải là một bài nghiên cứu tường tận về hiện tình đất nước và cộng đồng hải ngoại. Nhập vào khí thế hăng say của đồng hương tại Úc đang chuẩn bị mọi công tác cần thiết biểu dương tinh thần Yêu Nước và Cứu Nước, đánh dấu 37 năm lìa xa Tổ Quốc, tôi luôn nghĩ và tin rằng Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia là một thành trì vững mạnh có thề góp công tích cực cùng Toàn Dân vùng lên đấu tranh đòi lại Lẽ Sống của người dân Việt, trong thế liên hoàn Hải Ngoại - Quốc Nội.
Vì đại nghĩa Dân Tộc, vì niềm tự hào chính đáng và danh dự của người tỵ nạn cộng sản, chúng ta có thể bỏ qua các tỵ hiềm ganh ghét cá nhân nếu có, những gay cấn nhất thời cục bộ trong mọi tập hợp, để cùng chung lòng bảo vệ Sức Mạnh của chúng ta. Với tấm lòng trong sáng, và để đối đầu với mọi âm mưu của cộng sản và tay sai rình rập phá hoại sự Đoàn Kết của Cộng Đồng Tự Do, chúng ta cần khai thác thêm thế Mạnh mà chúng ta đã và đang có: -- Nắm được Chính Nghĩa Dân Tộc, có thể huy động được sức mạnh của Lòng Người, Lòng Dân -- Chúng ta trưởng thành trong đau khổ, trong tù đày, trong uất hận, trong ly tán gia đình, trong cảnh lưu vong tủi nhục. Không bị mê hoặc bởi những lời tuyên truyền lừa bịp, những lời ngon ngọt dối trá. Đây là bài học quý giá giúp cho chúng ta tiếp tục chiến đấu để tự cứu mình, góp công cứu Người và cứu Nước -- Từ hải ngoại, chúng ta khai thác được sức mạnh của truyền thông để phá vỡ sự bưng bít thông tin của chế độ cộng sản -- Thấm nhuần được tư tưởng và nếp sống đích thực của nền Tự Do Dân Chủ để tiếp nhận thêm những ý kiến chân chính, hướng dẫn hành động tập thể -- Giao tiếp được với các chính quyền sở tại, Quốc Hội, các cơ quan truyền thông ngoại quốc, để trình bày với đầy đủ bằng chứng xác thực về các vi phạm nhân quyền của CSVN, làm thức tỉnh được lương tâm nhân loại, trong các công tác Quốc Tế vận...
Nhưng muốn đạt được thành công, giữ vẹn Niềm Tin và sức mạnh Đoàn Kết, tôi thiển nghĩ mọi kế hoạch và chiến thuật hành động đều phải phát xuất từ căn bản cái TÂM trong sáng vì Dân Tộc chứ không phải vì tham vọng cá nhân hay phe nhóm tổ chức. Ý nguyện của mỗi người không phải chỉ biết “Muốn thành công” mà không chịu “Hành động” chính đáng, và cũng không bao giờ đặt cái Ta lên trên Tổ Chức chân chính (cần phải có để tạo Thế và Lực chung) và đừng bao giờ dám nghĩ đặt Tổ Chức lên trên Tổ Quốc.
35 năm về trước, với số người tỵ nạn cộng sản ít ỏi đầu tiên đặt chân lên đất tạm dung này từ các đảo xa xôi, anh em chúng tôi đã huy động tổ chức Ngày Quốc Hận Đầu Tiên tại Sydney. Không phải là một cuộc biểu tình, mà là một buổi Diễn Hành Im Lặng với mấy trăm người bịt khăn tang trắng, sắp hàng nghiêm chỉnh đi khắp các đường chính trong thành phố. Chúng tôi có yêu cầu xe cảnh sát dẫn đầu. Chúng tôi và đồng hương từ các “hostels” đã đi xe lửa về thành phố Sydney, nhiều người ngơ ngác lạc đường, dáo dác tìm nhau, tay cầm cờ Vàng Ba Sọc Đỏ Quốc Gia làm bằng giấy, đầu chít khăn tang, lặng lẽ tập họp tại địa điểm đã được anh em hướng dẫn đến, và im lặng tuần hành, cảnh tượng thật nao lòng, ngậm ngùi, đầy uất hận. Lúc bấy giờ, 35 năm về trước, tất cả đồng hương tỵ nạn đều sống trong các trại tạm cư, làm gì có nhà cửa xe cộ riêng tư, đời sống sung túc phương tiện như bây giờ. Đây là lần đầu tiên người bản xứ Úc thấy được cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết nhóm người chit khăn tang tuần hành im lặng này là ai, họ đứng lại bên đường nhìn chúng tôi đi qua, các cơ quan truyền thông ngoại quốc ráo riết quay phim, tường thuật. Đến khi tan hàng tại công viên Hyde Park trong thành phố, dân chúng Úc đã đổ xô đến hỏi chúng tôi: “Anh là Ai ? Có phải Thuyền Nhân không?”. Tôi đã đại diện đồng hương, hãnh diện trả lời: “Chúng tôi là những người Việt Nam đã bị cộng sản cướp mất quê hương, đang xin tỵ nạn tại đây, mong tìm được Tự Do Dân Chủ trong đời sống mới. Chúng tôi đã dùng phương tiện là những chiếc thuyền, chiếc ghe đánh cá để vượt biển thoát khỏi chế độ cộng sản, đồng bào chúng tôi đã chết trên biển Đông... Danh từ “Thuyền Nhân – Boat People – là do các cơ quan truyền thông ngoại quốc đã tự đặt tên gọi cho chúng tôi, xin quý vị hãy gọi chúng tôi một cách chính đáng là “Người Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản”...
Thời gian vừa qua, tôi lại được nghe câu hỏi “Anh là Ai?”, trong một bối cảnh khác. Đấy là câu hỏi của người nhạc sĩ trẻ tuổi Việt Khang trong nước, đang sống dưới chế độ bạo quyền cộng sản, đã bị bắt giam vì dám ngang nhiên dùng sáng tác âm nhạc để hỏi thẳng vào mặt những tên cộng sản đầy bạo lực: “- Các anh là ai mà sao lại đánh tôi, chửi tôi, bắt tôi, khi tôi chẳng làm điều gì sai, tôi chỉ có lòng yêu Nước, tôi chỉ muốn chống Tàu xâm lược...”. Lời ca tiếng nhạc của Việt Khang, tiếng thét của người dân oan, lời tuyên xưng bất khuất của những nhà đấu tranh quốc nội, thực sự là những viên đạn đúc bằng Máu Tim của nhiều thế hệ đang bắn vào thành trì độc tài cộng sản trên quê hương chúng ta. Những viên đạn không phải đúc bằng sắt thép, vì cho dù là sắt thép cũng sẽ bị hao mòn bởi thời gian, và sắt thép vô tri có thể được con người sử dụng để tạo thành chiến tranh hủy diệt, làm vũ khí cho những kẻ Ác Tâm đàn áp đồng loại. Những viên đạn đúc bằng Máu Tim là những viên đạn đúc bằng Máu Nhân Bản, bằng lửa nung kiên cường, bằng ý chí bất khuất, bằng sự đòi hỏi Công Bằng và Tự Do. Những viên đạn này không phải là khí cụ bạo lực để trả thù bạo lực, không dùng ác tâm để tạo thêm hận thù, mà chỉ dùng máu của quả tim yêu chuộng Tự Do Nhân Bản để đòi hỏi Lẽ Sống chính đáng của Con Người.
Với Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết trong tinh thần bất khuất của những người con của Mẹ Việt Nam thực lòng yêu Nước, cho dù sống lưu vong nơi xứ lạ quê người hoặc đang bị đày đọa ngay trên quê hương mình, nhất định Chính Nghĩa Dân Tộc sẽ chiến thắng Bạo Lực và Dối Trá, Độc Tài toàn trị. Lịch sử nhân loại và lịch sử của Tổ Quốc chúng ta đã chứng minh điều đó.
Tôi tin rằng với quyết tâm cùng nhau bảo vệ và phát huy Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Tự Do của chúng ta tại Úc cũng như các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại hải ngoại, chúng ta sẽ không bao giờ nghe nhạc sĩ Việt Khang hoặc bất cứ thế hệ Trẻ nào trong nước chuyển đổi lời ca tiếng hát, hoặc cất lên tiếng hỏi chúng ta, từ quốc nội gửi ra: - “Các Anh là Ai? Sao lại thờ ơ, “vô cảm”, trước nỗi khổ đau tang tóc của đồng bào nơi quê hương cội nguồn? Sao lại thản nhiên nhìn đất nước đang bị họa diệt vong? Sao lại cất tiếng cười vang trên cảnh lầm than của Tổ Quốc? Sao lại đùa vui trên thân em gầy guộc chỉ bằng tuổi cháu con?”....
Chúng ta sẽ không bao giờ phải cúi mặt, nghẹn lời, trước các Thế Hệ mai sau.
Võ Đại Tôn
4.2012 - Úc Châu
(viết nhân dịp tưởng niệm 37 năm Quốc Hận)
Vào đầu tuần tháng Tư Đen 2012 tại Úc Châu, tôi được một diễn đàn người Úc, “The Humanist Forum”, gồm một số chính trị gia, giáo sư đại học, những nhân vật phản chiến cũ, mời thuyết trình về đề tài “Sự tồn tại của Con Người qua Niềm Tin”, trong đó có phần nói về chiến tranh VN trước 1975, lý do tại sao miền Nam Cộng Hòa bị cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và đời sống tinh thần - vật chất của tù nhân chính trị VNCH bị cộng sản giam cầm, đời sống lưu vong của người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nói chuyện, có cả phần giải đáp thắc mắc của cử tọa, tôi đã mở đầu buổi hội thảo bằng cách đặt trên mặt bàn một khúc cây khô tôi đã nhặt sau vườn. Mọi người nhìn tôi im lặng, không hiểu tôi sẽ nói gì với hình tượng khúc cây khô đó.
... “Sau khi vượt biển đến Mã Lai và được định cư tại Úc vào năm 1976, một buổi sáng tôi lang thang đi trên vỉa hè thành phố Sydney xa lạ, xung quanh tôi toàn là ngoại nhân đang rộn rịp ngược xuôi, tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quan tâm đến tôi, một kẻ lưu vong mất nước, thẫn thờ bước đi với tâm trạng lạc loài nơi xứ lạ, kỷ niệm quê hương cội nguồn âm thầm chảy len vào từng huyết quản. Tôi chợt thấy trong thùng rác bên vệ đường có ai vứt bỏ một khúc cây khô, trơ trụi lá cành. Tôi nhặt lên, vào một góc công viên ngồi yên lặng nghĩ suy về dòng sinh mệnh Dân Tộc, về thân phận nhỏ nhoi của tôi, đang đi đâu, về đâu? Và tôi đã viết bài thơ đầu tiên nơi xứ người “Bài Ca Hoài Quốc” trong đó có hai câu diễn tả tâm trạng tôi lúc bấy giờ: “Góc công viên thành tượng đá, tôi ngồi – Ai có hỏi, xin trả lời: Mất Nước”! Tôi lại nhớ đến gia đình, bạn bè anh em đồng đội, những người đã chết trên biển Đông, phụ nữ bị hải tặc hãm hiếp rồi quăng thây xuống biển, xác trẻ thơ bồng bềnh nổi trôi trên sóng nước... Đồng thời, tôi cũng nhớ lại lời của tên thủ tướng cộng sản Phạm Văn Đồng đã sĩ nhục nhân dân miền Nam, đặc biệt là những người đã vượt biển vượt biên ra đi tìm Tự Do, là: “Những tên ma cô, đĩ điếm, mang tội ác với nhân dân, phản bội Tổ Quốc, đầy tớ đế quốc Mỹ...”. Tôi đem khúc cây khô về trại tạm cư (Westbridge Hostel, Villawood) làm kỷ niệm, bỏ vào ly nước đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Mỗi ngày tôi vẫn tưới thêm nước vào thân cây khô, và một vài tháng sau, tôi chợt thấy khúc cây hồi sinh, đâm rễ và mọc ra một vài lá non, tuy chỉ sống nhờ nước chứ không có đất. Sau cùng thì có một đóa hoa nhỏ nụ vàng cạnh chòm lá nở ra. Tôi vui mừng và đặt tên đóa hoa nhỏ đó là Hoa Tự Do của đời tôi”...
Từ hình tượng khúc cây khô, tôi đã mở đầu buổi thuyết trình với cử tọa người Úc, nói về chiến tranh VN, sự phản bội trong thế chiến lược toàn cầu của các cường quốc, sự bức tử miền Nam, đời sống lưu đày của tù nhân VNCH, kiếp sống lưu vong của người tỵ nạn cộng sản... và Niềm Tin tất thắng của chính nghĩa Dân Tộc VN, từ thân cây khô đã bị vứt bỏ vào thùng rác nhân loại, nhất định sẽ vươn mình lên và sẽ nở ra những đóa Hoa Tự Do Nhân Bản trong một mùa Xuân nhất định phải đến trên vòm trời quê hương, không còn bóng tối của chế độ cộng sản bạo tàn và gian dối, đã đưa Dân Tộc VN vào hố thẳm diệt vong, cúí đầu dâng hiến Tổ Quốc cho Tàu Cộng.
Trong lúc này,
Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Úc Châu đang chuẩn bị tổ chức tưởng niệm ngày 37 năm Quốc Hận, sẽ có biểu tình trước tòa đại sứ cộng sản VN tại thủ đô Canberra. Tôi lại liên tưởng đến Sức Mạnh của Cộng Đồng Lưu Vong của các sắc dân tại Úc, và những nơi tôi đã có dịp sinh hoạt trên những ngả đường công tác đấu tranh tại hải ngoại. Tôi nhớ lại thời gian qua, súng đạn và khói lửa từ cuộc chiến Iraq lan dần đến các cuộc vùng dậy ở Trung Đông, đặc biệt là tại Lybia, Ai Cập và Syria, được chiếu trên các đài truyền hình ngoại quốc, đã gợi lại trong tâm não tôi biết bao cảnh tượng hào hùng xen lẫn tang thương của cuộc chiến Việt Nam, tưởng rằng đã đi vào quá khứ lãng quên, nhưng vẫn còn ẩn hiện đâu đây qua từng nhịp thở của kiếp sống lưu vong. Như trước đây, khi lực lượng dân quân cách mạng phối hợp với đồng minh Anh-Mỹ tiến vào thủ đô Baghdad, dân chúng đã hò reo nhảy múa, kéo sập tượng đài Saddam Hussein đã từng ngạo nghễ đứng nơi công viên thành phố suốt mấy chục năm. Rồi đến tổng thống Ai Cập, tổng thống Lybia, kẻ thì bị bắt giữ, người thì bị tiêu diệt, gia đình tan nát, chế độ độc tài sụp đổ toàn diện.Những người mẹ già phủ kín khăn đen cài lên chiếc áo trận của dân quân vùng dậy từng nhánh hoa dại, các em bé khẳng khiu ôm hôn người lính cách mạng với nụ cười ngây thơ còn sót lại trên môi. Trong khói lửa vẫn chan hòa nước mắt của mừng vui được thấy Tổ Quốc hồi sinh. Các cộng đồng Á Rập lưu vong tại các nơi trên thế giới cũng vội vã ra đường phất cao ngọn cờ quê hương cội nguồn, mừng reo chiến thắng bạo tàn, cầm tay nhau mà ước hẹn ngày về, trong vinh quang của người dân Tự Do chứ không phải thân phận của du khách ngay trên quê hương mình.
Nhất định, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết cùng chung góp công và Đại Cuộc phụng sự Chính Nghĩa Dân Tộc, với Tâm Rộng Nghĩa Sâu và Chí Bền Dạ Sáng, các cộng đồng Quốc Gia của chúng ta khắp nơi trên thế giới sẽ có một ngày vinh quang như các cộng đồng Á Rập lưu vong.
Hiện nay tại Úc Châu, cái gọi là Nghị Quyết 36 của cộng sản VN đang được một số người cố gắng dùng mọi phương tiện từ văn nghệ, đến sinh hoạt lén lút, tuyên truyền xảo quyệt, phát tán tin tức sai lầm, tung những bài viết xuyên tạc mạ lỵ hạ cấp cộng đồng Người Việt Tự Do (danh xưng chính thức và duy nhất từ mấy chục năm qua của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại đây) và các nhân vật đấu tranh chân chính trên mạng lưới điện tử. Các tòa đại sứ, tổng lãnh sự của CSVN đã sử dụng những tên tay sai nằm vùng, bịa danh, những người với căn cước tỵ nạn trước đây đã quên đi danh dự và liêm sĩ để cam tâm làm thân cây tầm-gửi sống tạm qua ngày với danh xưng mới là “Việt kiều yêu nước”, bám vào nghị quyết 36, để mong làm lũng đoạn hàng ngũ Quốc Gia của chúng ta. Hiện tượng này đã xảy ra trong các cộng đồng hải ngoại Người Việt Quốc Gia khắp nơi trên thế giới. Thậm chí chúng còn mập mờ tạo dựng ra những hội đoàn, những cộng đồng “ma”, cũng mang danh xưng như cộng đồng chúng ta, để gây hoang mang, xáo trộn, nghi ngờ chia rẽ, với mục đích duy nhất làm mất Niềm Tin của quần chúng, phá tan tinh thần Đoàn Kết trong cộng đồng. Nhưng chúng đã và sẽ thất bại trước Sức Mạnh của chúng ta là những người đấu tranh chân chính, quyết tâm giữ vững thành trì chống cộng tại hải ngoại. Cộng đồng Người Việt Tự Do Úc Châu vẫn vững mạnh tiến bước với cơ cấu thống nhất từ liên bang đến tiểu bang, không có một ai hoặc thế lực nào cản trở được bước tiến Đoàn Kết và Niềm Tin vào thế tất thắng của Chính Nghĩa Dân Tộc, và trước danh dự của Cộng Đồng đối với chính quyền và nhân dân bản xứ. Những bước chân âm thầm của những người Nghĩa Sĩ Phục Quốc xuyên rừng từ thập niên 80, tưởng rằng đã bị vùi chôn trong quên lãng, nhưng vẫn còn sống với núi sông. Những tiếng thét oán hờn trong ngục tù cộng sản giam cầm những con người thực sự yêu Nước, tưởng rằng sẽ bị bốn vách xà lim khổ nhục vây kín, nhưng vẫn còn hiện hữu với Hồn Thiêng Tổ Quốc. Máu của người dân oan thấm dần trên mảnh đất quê hương dưới sự chà đạp của bạo lực thống trị, tưởng rằng sẽ bị xóa tan, nhưng vẫn còn luân chuyển dòng mạch trong Lòng Đất Mẹ và trong lòng cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản chúng ta.
Chúng ta đã biết rõ tử huyệt của chế độ cộng sản hiện nay để xác định ý nghĩa của Lòng Yêu Nước và Hành Động Cứu Nước trong khi những biến chuyển về tôn giáo và lòng dân quốc nội đang tạo ra nhiều cơ hội thuận lợi cho công cuộc đấu tranh chung vì Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền. Con đường Hành Động của người Việt yêu Nước chân chính, nếu không được hướng dẫn bởi Ý Thức Cứu Nước, với Công Tâm Đoàn Kết và giữ vững Niềm Tin trong cộng đồng hải ngoại, nếu không được trải bằng Hạnh Hy Sinh, không được soi bằng Đạo Sống Việt, thì chỉ là những đường đi không tới đích. Thế giới không có một trường học nào dạy ta cứu Nước, cũng không có cường quốc nào vô tư giúp ta cứu Nước. Người cộng sản đã đồng hóa Lòng Yêu Nước với Yêu Đảng, Yêu Xã Hội Chủ Nghĩa. Kết quả là họ đã đưa Toàn Dân vào hố thẳm diệt vong hôm nay, đã làm cho Dân Tộc phải chia lìa, về mọi phương diện từ vật chất đời sống đến tâm linh đạo lý làm Người trên quê hương chúng ta, và manh tâm làm lủng đoạn hàng ngũ cộng đồng hải ngoại. Người cộng sản biết rõ cộng đồng Người Việt Quốc Gia chúng ta tại các châu (Âu-Mỹ-Úc) là thành trì chống cộng, là kho tàng của tài năng chất xám, là nguồn cung cấp dồi dào về ngoại tệ mỗi năm, là thành tựu của các công tác ngoại vận vạch trần các vi phạm nhân quyền dưới chế độ bạo lực và gian dối của họ, là sức mạnh yểm trợ tinh thần cho các nhà đấu tranh trong nước, cho nên một mặt họ vẫn tìm mọi cách o bế, chiêu dụng, mặt khác vẫn âm mưu phá tan Niềm Tin và sự Đoàn Kết của chúng ta. Từ những câu sỉ nhục chúng ta là: “Ma cô đĩ điếm, phản bội Tổ Quốc...”, đến nay thì lại gọi là “Khúc ruột thân thương xa nghìn dặm, một bộ phận không thể tách rời của Dân Tộc...”, cũng chỉ vì hơn 10 tỷ đô la Mỹ nhận được mỗi năm để gián tiếp nuôi sống chế độ thống trị của họ.
Tử huyệt của chế độ cộng sản có thể khái quát nhìn thấy là: -- Mất lòng dân vì đã để lộ chân tướng tuyên truyền lừa bịp, không còn ai muốn lao vào cuộc chiến một cách cuồng nhiệt, bất chấp mọi hy sinh như trước đây -- Ở vào thế thủ vì phải lo bảo vệ những tài sản đã cướp đoạt được, vì lẽ đó đã mất đi quyền chủ động trong mọi cuộc đấu tranh -- Đảng cộng sản đã bị đồng đô la của Mỹ phá hoại ngay từ ngày gọi là Đổi Mới đến nay, tranh chấp nội bộ vì quyền lợi ngày càng trầm trọng, không còn là một “khối độc thể” có sức mạnh như trước, dù đó chỉ là sức mạnh của bạo lực -- Giá trị chiến đấu “Vì Đảng” của đảng viên ngày càng sụt giảm, vào đảng để kiếm quyền lợi chứ không phải vì lý tưởng. Trước đây họ không có gì cho nên cần phải chiến đấu để có. Đến nay thì lại có quá nhiều tài sản riêng tư, do tham nhũng hối lộ, đặc quyền đặc lợi, cho nên chỉ lo bảo vệ những gì đã tước đoạt được từ người dân, từ miền Nam. Tham nhũng đã trở thành “quốc nạn”, thậm chí đã tạo ra tư tưởng: “Tham nhũng từ đảng mà ra, diệt tham nhũng là diệt đảng”, cho nên họ chỉ còn cố bám víu vào đảng để được tiếp tục tham nhũng, chứ không phải bị nhồi sọ về ý thức hệ của đảng -- Mất điểm tựa vững chắc là khối cộng sản quốc tế từ khi Liên Sô và Đông Âu sụp đổ, Bắc Hàn và Cu-Ba thì đang hấp hối, đói nghèo kiệt quệ. Họ phải dựa vào Trung Cộng để sống còn, cam tâm làm chư hầu để bảo vệ quyền lợi của đảng, và vì như thế, họ càng để lộ mặt hèn hạ Bán Nước, gây căm phẫn trong lòng Dân.
Đây chỉ là những suy nghĩ đại cương trong ngày tưởng niệm Quốc Hận 37 năm, không phải là một bài nghiên cứu tường tận về hiện tình đất nước và cộng đồng hải ngoại. Nhập vào khí thế hăng say của đồng hương tại Úc đang chuẩn bị mọi công tác cần thiết biểu dương tinh thần Yêu Nước và Cứu Nước, đánh dấu 37 năm lìa xa Tổ Quốc, tôi luôn nghĩ và tin rằng Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia là một thành trì vững mạnh có thề góp công tích cực cùng Toàn Dân vùng lên đấu tranh đòi lại Lẽ Sống của người dân Việt, trong thế liên hoàn Hải Ngoại - Quốc Nội.
Vì đại nghĩa Dân Tộc, vì niềm tự hào chính đáng và danh dự của người tỵ nạn cộng sản, chúng ta có thể bỏ qua các tỵ hiềm ganh ghét cá nhân nếu có, những gay cấn nhất thời cục bộ trong mọi tập hợp, để cùng chung lòng bảo vệ Sức Mạnh của chúng ta. Với tấm lòng trong sáng, và để đối đầu với mọi âm mưu của cộng sản và tay sai rình rập phá hoại sự Đoàn Kết của Cộng Đồng Tự Do, chúng ta cần khai thác thêm thế Mạnh mà chúng ta đã và đang có: -- Nắm được Chính Nghĩa Dân Tộc, có thể huy động được sức mạnh của Lòng Người, Lòng Dân -- Chúng ta trưởng thành trong đau khổ, trong tù đày, trong uất hận, trong ly tán gia đình, trong cảnh lưu vong tủi nhục. Không bị mê hoặc bởi những lời tuyên truyền lừa bịp, những lời ngon ngọt dối trá. Đây là bài học quý giá giúp cho chúng ta tiếp tục chiến đấu để tự cứu mình, góp công cứu Người và cứu Nước -- Từ hải ngoại, chúng ta khai thác được sức mạnh của truyền thông để phá vỡ sự bưng bít thông tin của chế độ cộng sản -- Thấm nhuần được tư tưởng và nếp sống đích thực của nền Tự Do Dân Chủ để tiếp nhận thêm những ý kiến chân chính, hướng dẫn hành động tập thể -- Giao tiếp được với các chính quyền sở tại, Quốc Hội, các cơ quan truyền thông ngoại quốc, để trình bày với đầy đủ bằng chứng xác thực về các vi phạm nhân quyền của CSVN, làm thức tỉnh được lương tâm nhân loại, trong các công tác Quốc Tế vận...
Nhưng muốn đạt được thành công, giữ vẹn Niềm Tin và sức mạnh Đoàn Kết, tôi thiển nghĩ mọi kế hoạch và chiến thuật hành động đều phải phát xuất từ căn bản cái TÂM trong sáng vì Dân Tộc chứ không phải vì tham vọng cá nhân hay phe nhóm tổ chức. Ý nguyện của mỗi người không phải chỉ biết “Muốn thành công” mà không chịu “Hành động” chính đáng, và cũng không bao giờ đặt cái Ta lên trên Tổ Chức chân chính (cần phải có để tạo Thế và Lực chung) và đừng bao giờ dám nghĩ đặt Tổ Chức lên trên Tổ Quốc.
35 năm về trước, với số người tỵ nạn cộng sản ít ỏi đầu tiên đặt chân lên đất tạm dung này từ các đảo xa xôi, anh em chúng tôi đã huy động tổ chức Ngày Quốc Hận Đầu Tiên tại Sydney. Không phải là một cuộc biểu tình, mà là một buổi Diễn Hành Im Lặng với mấy trăm người bịt khăn tang trắng, sắp hàng nghiêm chỉnh đi khắp các đường chính trong thành phố. Chúng tôi có yêu cầu xe cảnh sát dẫn đầu. Chúng tôi và đồng hương từ các “hostels” đã đi xe lửa về thành phố Sydney, nhiều người ngơ ngác lạc đường, dáo dác tìm nhau, tay cầm cờ Vàng Ba Sọc Đỏ Quốc Gia làm bằng giấy, đầu chít khăn tang, lặng lẽ tập họp tại địa điểm đã được anh em hướng dẫn đến, và im lặng tuần hành, cảnh tượng thật nao lòng, ngậm ngùi, đầy uất hận. Lúc bấy giờ, 35 năm về trước, tất cả đồng hương tỵ nạn đều sống trong các trại tạm cư, làm gì có nhà cửa xe cộ riêng tư, đời sống sung túc phương tiện như bây giờ. Đây là lần đầu tiên người bản xứ Úc thấy được cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết nhóm người chit khăn tang tuần hành im lặng này là ai, họ đứng lại bên đường nhìn chúng tôi đi qua, các cơ quan truyền thông ngoại quốc ráo riết quay phim, tường thuật. Đến khi tan hàng tại công viên Hyde Park trong thành phố, dân chúng Úc đã đổ xô đến hỏi chúng tôi: “Anh là Ai ? Có phải Thuyền Nhân không?”. Tôi đã đại diện đồng hương, hãnh diện trả lời: “Chúng tôi là những người Việt Nam đã bị cộng sản cướp mất quê hương, đang xin tỵ nạn tại đây, mong tìm được Tự Do Dân Chủ trong đời sống mới. Chúng tôi đã dùng phương tiện là những chiếc thuyền, chiếc ghe đánh cá để vượt biển thoát khỏi chế độ cộng sản, đồng bào chúng tôi đã chết trên biển Đông... Danh từ “Thuyền Nhân – Boat People – là do các cơ quan truyền thông ngoại quốc đã tự đặt tên gọi cho chúng tôi, xin quý vị hãy gọi chúng tôi một cách chính đáng là “Người Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản”...
Thời gian vừa qua, tôi lại được nghe câu hỏi “Anh là Ai?”, trong một bối cảnh khác. Đấy là câu hỏi của người nhạc sĩ trẻ tuổi Việt Khang trong nước, đang sống dưới chế độ bạo quyền cộng sản, đã bị bắt giam vì dám ngang nhiên dùng sáng tác âm nhạc để hỏi thẳng vào mặt những tên cộng sản đầy bạo lực: “- Các anh là ai mà sao lại đánh tôi, chửi tôi, bắt tôi, khi tôi chẳng làm điều gì sai, tôi chỉ có lòng yêu Nước, tôi chỉ muốn chống Tàu xâm lược...”. Lời ca tiếng nhạc của Việt Khang, tiếng thét của người dân oan, lời tuyên xưng bất khuất của những nhà đấu tranh quốc nội, thực sự là những viên đạn đúc bằng Máu Tim của nhiều thế hệ đang bắn vào thành trì độc tài cộng sản trên quê hương chúng ta. Những viên đạn không phải đúc bằng sắt thép, vì cho dù là sắt thép cũng sẽ bị hao mòn bởi thời gian, và sắt thép vô tri có thể được con người sử dụng để tạo thành chiến tranh hủy diệt, làm vũ khí cho những kẻ Ác Tâm đàn áp đồng loại. Những viên đạn đúc bằng Máu Tim là những viên đạn đúc bằng Máu Nhân Bản, bằng lửa nung kiên cường, bằng ý chí bất khuất, bằng sự đòi hỏi Công Bằng và Tự Do. Những viên đạn này không phải là khí cụ bạo lực để trả thù bạo lực, không dùng ác tâm để tạo thêm hận thù, mà chỉ dùng máu của quả tim yêu chuộng Tự Do Nhân Bản để đòi hỏi Lẽ Sống chính đáng của Con Người.
Với Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia, với Niềm Tin và sự Đoàn Kết trong tinh thần bất khuất của những người con của Mẹ Việt Nam thực lòng yêu Nước, cho dù sống lưu vong nơi xứ lạ quê người hoặc đang bị đày đọa ngay trên quê hương mình, nhất định Chính Nghĩa Dân Tộc sẽ chiến thắng Bạo Lực và Dối Trá, Độc Tài toàn trị. Lịch sử nhân loại và lịch sử của Tổ Quốc chúng ta đã chứng minh điều đó.
Tôi tin rằng với quyết tâm cùng nhau bảo vệ và phát huy Sức Mạnh của Cộng Đồng Người Việt Tự Do của chúng ta tại Úc cũng như các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại hải ngoại, chúng ta sẽ không bao giờ nghe nhạc sĩ Việt Khang hoặc bất cứ thế hệ Trẻ nào trong nước chuyển đổi lời ca tiếng hát, hoặc cất lên tiếng hỏi chúng ta, từ quốc nội gửi ra: - “Các Anh là Ai? Sao lại thờ ơ, “vô cảm”, trước nỗi khổ đau tang tóc của đồng bào nơi quê hương cội nguồn? Sao lại thản nhiên nhìn đất nước đang bị họa diệt vong? Sao lại cất tiếng cười vang trên cảnh lầm than của Tổ Quốc? Sao lại đùa vui trên thân em gầy guộc chỉ bằng tuổi cháu con?”....
Chúng ta sẽ không bao giờ phải cúi mặt, nghẹn lời, trước các Thế Hệ mai sau.
Võ Đại Tôn
4.2012 - Úc Châu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét