Trưa. Trời nhàn nhạt sắc sương, tóc mai em mấy sợi còn ướt trăng? Anh chùi nha? Anh chùi chăng, một câu Nam Bộ thưa rằng với em!
Trưa. Trời vương víu mây lem giống như mực tím nhòe trên giấy nhòe…Em cười sao lấy tay che sợ anh uống mất cái bè đang trôi?
Trưa. Em ngọt lịm tiếng cười với cô bạn cũ hay người mới quen? Ráng nhìn cho thấy ai bên, vườn cây đen nghịt cây chen kín vườn…
Tóc mai em đợt gió luồn trong cây liễu rũ, anh buồn vu vơ. Đó là một buổi trời trưa, nhớ em ra đứng ngẩn ngơ ngó trời…
Trưa. Trời, trời hỡi trời ơi, Tôi làm thơ chỉ mấy lời đó sao? Trưa nao trưa nảo trưa nào, ai xui mình gặp, mình chào, mình xa?
Đường em đi mấy ngã ba, đường anh hai ngã em qua không về…Trưa trời đứng chựng trên đê,
sắc sương cứ tưởng tóc thề em bay…
Lê Bang Ích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét