Suốt canh khuya mẹ tuôn dòng lệ Bởi sáng mai sẽ rời khỏi cõi đời Bạc Liêu ơi Việt Nam ơi Nỗi căm hận, cả trời oán hận...
Vĩnh biệt nhé Chuyến ra đi, đầy nỗi lòng vương vấn Mong đàn con tiếp chiến trận kiêu hùng Thương tâm này, xin nhận nỗi đau chung Của vận nước... ngõ cùng nhược tiểu...
Đôi mắt buồn, nơi ngục tù, chúng giam cả lòng trung hiếu! Bởi chúng là loài bất hiếu hung tàn.
Hôm nay mẹ ra đi, dẫu đường còn xa để đến miền đất hứa Ôi những bà mẹ Việt Nam… chan chứa nỗi lòng Đáp lời mẹ Tiếng gọi non sông Chúng con nguyện sẽ là triệu ngọn lửa hồng rực cháy
Tiếng sông Hồng gọi lòng sông Đáy Hối giục nhau Dậy dòng xoáy Cữu Long Giang Bạch Đằng xưa cuồn cuộn thác ngàn Bao trận chiến vùi tan xác giặc.
Chuyến mẹ đi, nhớ ghé qua phương Bắc Làm hồn thiêng giết giặc bạo tàn Đêm chớ quên canh cửa công an Che chở cho chúng con đặt những dàn chất nổ.
Những Chủ Nhật mời mẹ về chung chỗ Cùng với dân xuống phố biểu tình Chúng con luôn tin rằng đất nước vẫn còn nhiều những bà mẹ hiển linh Những người mẹ đượm tình dân Việt.
Hôm nay tiễn mẹ, cho con xin được gởi lời thương tiếc Mẹ là chung Mẹ nước Việt kiêu hùng.
“ Tàu lạ ” cạ “ tàu quen” Tàu quen của dân đen Đối với “ lạ ” thì hèn Đối với “ quen ” thì hiếp… Với quân thù truyền kiếp Thì bắt tay thỏa hiệp Dân hy sinh cho sự nghiệp Thì lại bắt bỏ vào tù! Ngày xưa có bốn cái ngu Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu.
Đời nay, bốn thứ chư hầu Dâng biển, bán đất, nhốt dân, tham nhùng.
Biển Đông “ Tàu lạ “ diễu hùng Ba Đình một lũ nửa khùng nửa điên
Cá sống nhờ nước Đảng sống vì tiền Hoàng Trường biển đảo tổ tiên Sá gì chim ỉa* Phải giữ yên đảng mình
Ngày xưa, đời bố hy sinh Chỉ vì cũng cố con mình đời sau Bên kia biên giới là Tàu** Bên nay biên giới một màu quê hương
Chệt nay ngập phố ngập phường Đề huề Mao Nguyễn chủ trương một nhà Mai này đất tổ ông cha Cha Tàu mẹ Việt, hóa ra Hán nòi
Trung ương đảng Một đám giòi Tranh nhau ăn bẩn Loi nhoi thành ruồi
Roi điện báng súng dùi cui Dân Việt phản kháng cho chui vô tù Thiên triều bắt đảng… cầm cu Phận là Thái thú chỏng khu vâng lời
Đảng mình! thiệt biết dở hơi Quân thù xâm lấn Lại đời đời nhớ ơn Cúi mặt…cầm c…chẳng hờn Dẫu sao tóc bính vẫn hơn ố nàm***
Tiền, ai chẳng ham! Nằm gai nếm mật Cũng chỉ để làm quan to
Thằng Bờm có cái quạt mo**** Phú ông xin đổi ba bò chín trâu Phận bờm nhưng chẳng thèm trâu Thằng đảng đổi hết… Dẫu xâu cá mè!
Nói ra thì thật khó nghe Không nói thì đảng dấu che đồng bào Việt Trung nay đã xóa rào Không còn biên giới Năm sao một nhà
Đảng dâng nước, gọi là quà Việt Trung nay đã trọn là quê hương. Nguyên Thạch
* Lời Hồ Chí Minh ** Tố Hữu *** An Nam Mít ( xấu ) **** Bài Thằng Bờm
Áo trắng ngàn thơ
Trả lờiXóaLạc bước rừng hoang ve ngân thẳm
Hiện trong dãi nắng dáng hạ về
Cô áo trắng ơi
Xa biền biệt
Vắng cả trời yêu trĩu đường quê.
Thế là xa cách mùa trốn ngủ
Thui thủi mình ai nét lạ thường
Ngôn từ nhật ký buồn chi lạ
Nhìn đâu cũng chỉ một chữ thương.
Róch rách giọt rơi bên suối nhỏ
Tôi tìm tri kỷ hát nghêu ngao
Cá đớp ánh trăng hình trăm mảnh
Như xé tim tôi vạn nỗi đau.
Có lẽ
Em cũng thương tôi lắm
Nên vẽ hoàng hôn đượm tím màu
Hai phương cách biệt
Hai hồn vỡ
Mượn màu phượng nhớ mắt đỏ au.
Đường đi tranh đấu gian nan lắm
Ngại vòng khổ lụy vướng thân ai
Thôi giữ cho nhau tình bé bỏng
Em còn nhỏ quá
Lớp mười hai
Cô áo trắng ơi
Tôi vẫn mơ...
Tiếng lòng rung động qua lời thơ
Và nếu cảm thông xin em giữ
Điểm trong trang trắng đậm chữ chờ.
Nguyên Thạch
Tà áo trắng
Trả lờiXóaChiều tơ vương nắng đàn cò trắng
Vạt trắng trinh nguyên rộ phố phường
Tôi về chăm bón vườn hoa cúc
Ấp ủ trong tim dáng người thương.
Góc phố con đường thân quen quá
Tìm dấu chân ai bước đến trường
Mỗi chiều tan học thầm đứng đợi
Rải khúc tương tư rợp góc đường.
Thương mái tóc thề phơi trong nắng
Giọt mồ hôi đọng ướt tóc mai
Van trời thôi chiếu tia nắng chói
Để mái huyền nhung mọc thêm dài
Lối về vướng bụi cay đôi mắt
Anh nguyện làm phu để quét đường
Vườn nay đã rộ màu cúc trắng
Hái đóa tặng em, hỡi người thương.
Rợp cả trời thơ. trong chiều nắng
Quê hương bỗng đẹp bởi đàn cò.
Thi nhân dừng bước đường gió lộng
Tung tăng cùng nhịp tuổi học trò
Hỡi cô áo trắng, trăng mười tám
Có kẻ si mê đứng cuối đường
Vướng bận gì chăng trong tim bé
Lối về có nhặt sợi nhớ thương ?
Thanh thanh em đạp xe ngược gió
Nghe thoảng mùi hương của má hồng
Vạt trắng trong tay, em giữ chặt
Như giữ hồn ai giấc mộng thầm.
Em cô tiên nữ khối mười hai
Dấu cả trời thơ trong áo dài
Vỗ về thương nhớ màu cúc trắng
Như dấu tương tư bóng hình ai
Hàng cây phượng vĩ xanh màu lá
Nét ngọc em qua, mát bóng đường
Đầu hè búp phượng nhô màu đỏ
Là lúc lòng tôi... đỏ màu thương
Từ dạo chia tay hè lưu luyến
Trôi lạc bước chân giữa dòng đời
Bao giờ trở lại dòng tương ấy
Tim có già không giữa dòng trôi.
Tháng năm cách biệt, thân lưu lạc
Trở lại phố xưa dấu êm đềm
Tan tác hồn ai... chiều thu đến
Đâu dáng người thương ở cuối đường.
Nguyên Thạch
Nguồn:http://www.datviet.com/showthread.php/194812-Tà-áo-trắng
Bóng ai chiều sân ga
Trả lờiXóa( Cho Nguyễn Thị Hạnh )
Lất phất mưa phùn
Phủ sân ga
Phút tiễn đưa nhau
Bước ngàn xa
Có giọt lăn buồn màu mắt biếc
Buồn như màu tím lúc chiều tà...
Thổn thức lòng ai như hụt hẫng
Còi tàu chuyển bánh
Đi thiệt sao?
Rồi mai
Rồi mốt
Ngày tiếp nữa
Em trong chuỗi nhớ
Nỗi nghẹn ngào.
Tiếng dế màn đêm
Khóc nỉ non
Xót đau duyên phận
Tuổi còn son
Lần chuyến phân kỳ, lần tim vỡ
Từ đây cúi mặt đếm bước mòn !
Chiều nao lặng lẽ ở sân ga
Ta tiễn người đi
Ai tiễn ta ?
Hò ...ơ...
Thạch sùng tắc lưỡi canh thâu
Ai đi xứ lạ
Hò....
Bỏ sầu cho ai.
Nguyên Thạch
Nguồn tríc: http://www.datviet.com/showthread.php/196745-Ảnh-thơ-Nguyên-Thạch
Đâu dáng người thương
Trả lờiXóaEm vẫn là em của thuở nào
Kiêu sa vạt trắng nét thanh tao
Nón lá che nghiêng màu mắt biếc
Dáng gầy liễu rũ... má ửng đào
Ngày ấy tôi yêu... dáng em yêu
Trống trường tan học, gió khua chiều
Tơ nắng nhẹ vương tà áo trắng
Góc đường ai đó bóng liêu xiêu
Bốn năm vất vả cuộc đổi đời
Nơi vùng kinh tế sống cầm hơi
Em cũng lất lây cùng rau cháo
Tiếc thương hoa nghẹn giữa bão đời
Bốn năm nghèo khổ dầy thương nhớ
Rời mái trường yêu nét kiêu sa
Bốn năm phụ mẹ nơi nương rẫy
Chỉ bốn năm thôi, em đã già!
Đêm tiễn biệt tôi nơi góc biển
Mắt biếc ngày xưa đã bị mù
Trăng tỏa cô liêu mùa ly biệt
Em về màn tối ngự thiên thu
Hơn nửa đời xuân tôi trở lại
Ngậm ngùi hôn nhẹ cát thùy dương
Thân em dải mịn hòa cát trắng
Đâu hỡi người thương lạc cuối đường.
Góc biển cụm hoa xương rồng trổ
Nghiệt ngã nụ cằn với quê hương
Môi nhẹ hôn em thân gai nhọn
Máu đỏ vẫn tươm giọt bên đường
Nguyên Thạch
Nguồn: http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=202111&mpage=27
Vòng tay đã khép
Trả lờiXóaEm vẫn cùng tôi bên cuộc đời
Mỗi mùa lá úa
Thu lệ rơi
Còn bao mùa nữa vàng thu đến
Điệu hát ru em
Tự ru đời.
Lòng tôi... khép kín
Một vòng tay
Đời tôi, khuất dấu ở chốn này
Tim tôi... gởi trọn người năm cũ
Tình tôi, miên viễn mây ngàn bay.
Còn lại chi đâu
Để cho nhau
Tơ vương mắt biếc giọt mặn trào
Dẫu biết ơ hờ...đôi hồn vỡ
Thà chỉ riêng cầm một nỗi đau.
Mưa bay
Mưa bay
Giọt thu cay
Tình say
Tình say
Mây ngàn bay
Thà là sỏi đá
Viên đá cuội
Trơ với nhân gian ở chốn này.
Đừng trách hờn nhau…thêm đắng cay
Còn lại lời thơ
Ru tháng ngày
Mai về cõi vắng cài đóa tím
Cõi này…
Đã khép một vòng tay.
Nguyên Thạch
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=fQopr2cldf
Nỗi đau dân tộc
Trả lờiXóaSuốt canh khuya mẹ tuôn dòng lệ
Bởi sáng mai sẽ rời khỏi cõi đời
Bạc Liêu ơi
Việt Nam ơi
Nỗi căm hận, cả trời oán hận...
Vĩnh biệt nhé
Chuyến ra đi, đầy nỗi lòng vương vấn
Mong đàn con tiếp chiến trận kiêu hùng
Thương tâm này, xin nhận nỗi đau chung
Của vận nước... ngõ cùng nhược tiểu...
Đôi mắt buồn, nơi ngục tù, chúng giam cả lòng trung hiếu!
Bởi chúng là loài bất hiếu hung tàn.
Lưới trời lộng lộng
"Thiên bất dung gian"
Tiếp đời mẹ, vạn ngàn ngọn lửa.
Hôm nay mẹ ra đi, dẫu đường còn xa để đến miền đất hứa
Ôi những bà mẹ Việt Nam… chan chứa nỗi lòng
Đáp lời mẹ
Tiếng gọi non sông
Chúng con nguyện sẽ là triệu ngọn lửa hồng rực cháy
Tiếng sông Hồng gọi lòng sông Đáy
Hối giục nhau
Dậy dòng xoáy Cữu Long Giang
Bạch Đằng xưa cuồn cuộn thác ngàn
Bao trận chiến vùi tan xác giặc.
Chuyến mẹ đi, nhớ ghé qua phương Bắc
Làm hồn thiêng giết giặc bạo tàn
Đêm chớ quên canh cửa công an
Che chở cho chúng con đặt những dàn chất nổ.
Những Chủ Nhật mời mẹ về chung chỗ
Cùng với dân xuống phố biểu tình
Chúng con luôn tin rằng đất nước vẫn còn nhiều những bà mẹ hiển linh
Những người mẹ đượm tình dân Việt.
Hôm nay tiễn mẹ, cho con xin được gởi lời thương tiếc
Mẹ là chung
Mẹ nước Việt kiêu hùng.
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Còn đảng còn mình!
Trả lờiXóaBạn cũ tôi, ngày xưa nghèo nối khố…
Giờ nó là giám đốc sở công an
Dăm bảy cái nhà cao, khu biệt thự
Ghế dựa lưng, gỗ quí có nạm vàng.
Cuộc dâu bể…
Đã lâu không gặp lại
Tôi miệt mài cuộc sống mãi phương xa.
Nhờ lý lịch, nó thành phần cơ bản!
Trở thành quan
Cao thủ của tỉnh nhà.
Nó được dạy…phải hận thù giai cấp!
Bất là ai, giòng họ hoặc bạn bè
Nó chỉ biết, đảng tồn là tự tại
Bằng ngoài ra, tất cả phải nghi ngờ.
Ngày xưa ấy…
Nó hiền, con tim ấm
Giờ nghênh ngang…nét mặt lạnh như đồng
Tôi thầm nghĩ…nó là con Rô bốt!
Tim nó đen nên dòng máu chẳng hồng.
Nơi nó ở, được xem là sang trọng
Chỗ nó chơi, toàn thứ quí đắt tiền
Bồ nhí nó là một cô mười bảy!
Con nhà nghèo nhưng đẹp tựa nàng tiên.
Quanh biệt thự, đêm trăng nghe giọng khóc
Vờn ma trơi…âm vẳng tiếng oan hồn
Nó mắc nợ của oan khiên nhiều quá
Bao mồ hôi nước mắt của đồng bào!
Khối tài sản…tự hào nghinh ngang lắm
Máu của dân, lấy trộn gạch xây nhà
Vách biệt thự trổ đầy hoa màu đỏ
Có dáng thơ trừng đôi mắt lưng tròng.
Tôi đã biết…người đời khinh thằng hủi
Dẫu đầu môi vẫn giả tạo hỏi chào…
Thằng bạn hỡi
Những ngày thân xưa cũ
Giờ khác xa
Bởi huyết đã đổi màu.
Nguyên Thạch
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=338464&mpage=18򻍍
Thương dòng kỷ niệm
Trả lờiXóaBóng trăng chênh chếch xuyên màn lá
Dưới mộ huyệt sâu đất bạc màu
Tôi ghé thăm anh ôn kỷ niệm
Đôi dòng tâm sự suốt canh thâu.
Lúc tiễn nhau đi tôi trẻ lắm
Ngã bóng thời gian tuổi cũng già
Xưa dắt nhau tìm chim sáo nhỏ
Lính trận về thăm những món quà
Bóng xế dần trôi theo kỷ niệm
Nghiêng ngả quê hương rũ bóng dừa
Cạn ly tôi uống dòng nước mắt
Nước vẫn lạc dòng... bão đong đưa.
Anh yên nghỉ nhé lòng đất mẹ
Phò hộ cho tôi cuộc hành trình
Góp sức chí hùng trai thời loạn
Không thẹn với anh chữ nhục vinh
Dưới gốc cội già bên nắm mộ
Ru hời kỷ niệm gởi mây xanh
Dáng ai ẩn hiện hồn dũng sĩ
Ngàn thu anh ngủ giấc mộng lành.
Nguyên Thạch
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=338464&mpage=18򻍍
Trung – Việt nay đã trọn là quê hương
Trả lờiXóa“ Tàu lạ ” cạ “ tàu quen”
Tàu quen của dân đen
Đối với “ lạ ” thì hèn
Đối với “ quen ” thì hiếp…
Với quân thù truyền kiếp
Thì bắt tay thỏa hiệp
Dân hy sinh cho sự nghiệp
Thì lại bắt bỏ vào tù!
Ngày xưa có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu.
Đời nay, bốn thứ chư hầu
Dâng biển, bán đất, nhốt dân, tham nhùng.
Biển Đông “ Tàu lạ “ diễu hùng
Ba Đình một lũ nửa khùng nửa điên
Cá sống nhờ nước
Đảng sống vì tiền
Hoàng Trường biển đảo tổ tiên
Sá gì chim ỉa*
Phải giữ yên đảng mình
Ngày xưa, đời bố hy sinh
Chỉ vì cũng cố con mình đời sau
Bên kia biên giới là Tàu**
Bên nay biên giới một màu quê hương
Chệt nay ngập phố ngập phường
Đề huề Mao Nguyễn chủ trương một nhà
Mai này đất tổ ông cha
Cha Tàu mẹ Việt, hóa ra Hán nòi
Trung ương đảng
Một đám giòi
Tranh nhau ăn bẩn
Loi nhoi thành ruồi
Roi điện báng súng dùi cui
Dân Việt phản kháng cho chui vô tù
Thiên triều bắt đảng… cầm cu
Phận là Thái thú chỏng khu vâng lời
Đảng mình! thiệt biết dở hơi
Quân thù xâm lấn
Lại đời đời nhớ ơn
Cúi mặt…cầm c…chẳng hờn
Dẫu sao tóc bính vẫn hơn ố nàm***
Tiền, ai chẳng ham!
Nằm gai nếm mật
Cũng chỉ để làm quan to
Thằng Bờm có cái quạt mo****
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu
Phận bờm nhưng chẳng thèm trâu
Thằng đảng đổi hết…
Dẫu xâu cá mè!
Nói ra thì thật khó nghe
Không nói thì đảng dấu che đồng bào
Việt Trung nay đã xóa rào
Không còn biên giới
Năm sao một nhà
Đảng dâng nước, gọi là quà
Việt Trung nay đã trọn là quê hương.
Nguyên Thạch
* Lời Hồ Chí Minh
** Tố Hữu
*** An Nam Mít ( xấu )
**** Bài Thằng Bờm
http://www.hennhausaigon2015.com/2012/24763/#more-24763