Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Quét lá vàng rơi

* Cứ mỗi độ Thu về lại quét gom lá vàng ngoài sân, thì tôi lại nhớ Trí, nhờ Trí kể mà tôi mới nẩy ý ra viết bài này. Mời quý thân hữu cùng đọc. Chúc Trí cùng quý thân hữu an vui.
 
Tôi nhận được e-mail của một người bạn từ Boston như thế này, xin tóm tắt lại để cho các bạn hiểu:
"Chị ơi, vì hoàn cảnh gia đình đang có chuyện buồn nên em ít thư thăm chị, nhưng nay em cố gắng ổn định lại đời sống và biên vài hàng thăm chị và gia đình. Chị ơi, nhà nước ở Việt Nam đang cưỡng chế gia đình em vì trước kia bác em là trung tá VNCH, sau bác ra đi theo diện HO, có để giấy ủy quyền căn nhà lại cho ba má em, nhưng chính quyền phường không đồng ý. Ba má em nhờ luật sư kiện ra tòa nhưng họ đưa 30 công an đến làm dữ rồi khiêng vứt đồ đạc, tống khứ má em và các em của em ra lề đường. Đứa em nhỏ nhất của em mới 5 tuổi khóc than mà họ chẳng nương tay. Hôm hay tin, em mua vé chạy về Sài Gòn gấp rút và lên Thủ Đức mua cho gia đình một căn nhà khác tá túc, nhưng chị ơi, cái xui nó dồn dập lên đầu gia đình em chị ạ. Căn nhà đó không có giấy tờ hợp lệ, nhà nước không có lệnh bán nhưng hai tên NTN và TVG đã làm giấy tờ giả mạo để bán, em là người ở ngoài về không rành luật lệ trong nước, má em lại rất thật thà, tin tưởng nên nộp tiền. Em sống bên Mỹ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mà như ngồi trên lửa đốt. Giờ chỉ còn chờ tòa xử thôi chị ạ. Em nghĩ rồi một chính quyền mà bất lực hay lơ là bao che trước bao lọc lừa gian xảo như vậy thì cũng phải tới ngày tàn của nó vì người dân cứ mãi than van, thế nào cũng động lòng trời. Vài hàng thăm chị. Em, Trí."
Hôm tôi biên thư trả lời cho Trí là mới vào Thu, Lá Vàng rơi rất nhiều nên tôi lấy tên bài này là Quét Lá Vàng Rơi.
Hi, Trí ,
Tối qua đi Strasbourg về, bạn bè bên Âu châu đang họp để chuẩn bị trại hè cho Thanh Thiếu Niên có thể là về Montpellier, Pháp quốc, thì chị nhận được thư Trí. Chị muốn trả lời ngay cho Trí đỡ chờ, nhưng tự dưng chị ngập ngừng, nội dung lá thư của Trí ám ảnh chị luôn trong giấc ngủ, ngay cả sáng hôm sau, chủ nhật, chị ra sân sau quét lá vàng rơi đầy sân. Trí có biết là chị viết thư cho Trí trong lúc chị đang Quét Lá Vàng Rơi không ?
Trí có hiểu trong lúc quét, chị ví Lá Vàng như gì không ?
Chị ví Chúng Nó như những muộn phiền trong đời ta gặp phải, như gia đình em đang gặp phải, như gia đình chị đang gặp phải, nên chị cặm cụi quét chúng nó, thật kiên nhẫn mà gom chúng vào một chỗ rồi đem đổ chúng vào góc vườn trồng rau. Sang năm chúng nó sẽ trở thành phân rữa mục, tưới tẩm cho vườn rau nhà chị, sẽ cho chị những quả cà tươi mơn mởn, những cọng rau ngò thơm phức, những trái bầu trái bí, những bông hồng thật xinh cả một góc vườn.
Thành ra khi nhìn những Lá Vàng rơi, chị còn mừng nữa Trí ạ. Vì chúng nó mà chị phải siêng năng làm lụng để chị hít thở khí trời thiên nhiên, của Nắng, của Gió, cho nên từ lâu chị nhận thấy cuộc sống của chị nó gắn liền với thiên nhiên, chị tận hưởng những món qùa mà Thượng đế đã ban phát cho loài người. Chị mừng vì quanh chị lúc nào cũng có Nắng Mưa, hoa, cây cỏ như những người bạn hiền hòa, lúc nào cũng đến thăm chị ngoài hiên mà không cần hẹn ngày giờ. Cũng giống như vì nhớ thương gia đình mà mình bền gan vững chí mà chờ đợi đó Trí ạ.
Hôm qua vừa quét Lá Vàng rơi, vừa viết thư trong đầu cho Trí đó, vậy mà có nhiều người cứ cho chỗ chị ở buồn quá, họ đâu có hiểu. Những người không có Lá Vàng rơi để quét thì họ đâu có cảm tưởng như chị để mà ví Lá Vàng như những muộn phiền, phải không Trí ?
Trí rồi cũng sẽ thế, những muộn phiền trong đời em gặp phải chính Chúng Nó lại là những nhịp cầu để đẩy đưa em vững chải hơn trong cuộc đời. Những kinh nghiệm lo âu là những chất liệu để mình bước đi trong cuộc đời lắm chông gai, mặc dầu sống ở hải ngoại hay ngay trên nước nhà mình đi nữa, ai trong chúng ta cũng phải tranh đấu vươn lên mà vui sống, phải không Trí ? Để chị kể cho Trí nghe chuyện này mà chị vừa nghe ở đài truyền hình ARD, Đức quốc.
Nước Đức thời gian qua đã theo dõi một nhóm Mafia từ bên nhà được đưa sang đây dưới dạng công an, nhóm gọi là công an này tìm cách tống tiền số người có trong danh sách bị trục xuất về nước, vì họ không có lý do xin tỵ nạn. Khi họ đi, họ đã trả một số tiền để được sang đây, nay muốn được ở lại họ phải mất tiền một lần nữa. Từ năm 1995, CHLB Đức đã ký hiệp định chi tiền cho nhà nước Việt nam là nhận người về nhưng cho đến nay chương trình này vẫn còn đình trệ: nghe phong phanh chính nhà nước Việt nam gửi mật vụ sang đây để cấp thêm giấy làm bằng chứng hợp lệ để những người bị trục xuất không bị đuổi về. Ai có tiền để trả cho nhóm mật vụ này từ 1500 Euro đến 5000 Euro thì có lý do xin gia hạn thêm ở lại nước Đức. Bộ Nội vụ Đức đang theo dõi chuyện này gắt gao nhưng sao chị vẫn thấy các cô các cậu VN trẻ tuổi vào Đức dài dài, chị nghĩ mà thương cho họ, đi đã mất tiền rồi sang đây bị đuổi về lại phải chi tiền lần nữa để được ở lại. Chị thấy họ còn rất trẻ và không có một tương lai. Trí biết không nhiều cô phải mất cả 7000 Euro cho bọn phục vụ họ đưa đi và đón từ ngay Sứ quán Việt nam bên Nga sang đến Đức đó Trí ạ.
Vì thế chuyện Trí kể ở Việt nam về mối lo của gia đình em, chị thấy chẳng có gì là mới mẻ với chị cả. Nước mắt đã khiến muộn phiền của chúng ta trở nên chai đá, khiến tấm lòng yêu quê hương trở thành cương quyết, mong chờ một sự đổi thay. Có đọa đầy, có gian khổ mới đưa mọi người lại gần nhau hơn, dắt dìu nhau mà đi. Cũng như có Đau Khổ thì mình thèm có Hạnh Phúc phải không Trí? Chị cảm ơn Trí đã gửi chị một lá thư rất đổi cảm động, chị nghĩ những ai đọc những giòng chữ em viết đều nghĩ như chị.
Cảm ơn Trí đã tạo cho chị một dịp để chị kể lể những suy tư của mình về cuộc đời, về thời sự có liên quan ít nhiều đến quê hương. Mỗi khi buồn, chị nhớ tới cuốn Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống của Dale Carnegie. Ông nhắc rằng: "Cuộc đời là một quãng đường dài để học và tự mình rèn luyện lấy thân qua những kinh nghiệm mình tìm thấy hằng ngày, mình phải loại trừ phiền não ra khỏi chúng ta và tận hưởng cuộc đời đang thật đẹp quanh ta. Để mà vui sống, để mà chịu đựng nổi những gì mình đang chịu đựng".
Nhân mùa Thu lạnh lẽo của Âu châu, chị gửi cho Trí chút ấm áp Quê hương trong đó có cha mẹ xum vầy, vì nhờ còn có sự tưởng tượng mạnh mẽ đó để thấy cái gì qua vẫn còn nằm sâu trong ký ức, chị gửi Trí chút kiên nhẫn khi đi Quét Lá Vàng Rơi đem về làm phân bón vườn. Chúng Nó không khác gì hơn là rác rưới bón phân cho khu vườn Quê hương đầy cây trái của chúng ta mai hậu thôi em ạ.
Chúc Trí và gia đình luôn an vui hạnh phúc, may mắn.

Võ thị Trúc Giang Lúa9
Giáp Thân 2004

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét