Cha mẹ
nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha
tần tảo nuôi 3 anh em. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được
cá mà ăn, khi nào có được bữa cá là thịnh soạn lắm. Nó còn nhớ, mỗi lúc
ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”.
Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả ba?”
- “Vì
cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau - cái này gọi là
ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có
vậy mà cũng không hiểu hả?”
Tâm hồn
trẻ con, ba đứa nó đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn
nhanh nhẩu xẻ ra từng phần, bỏ đầu và xương qua cho cha nó, ba anh em
chia nhau phần thịt.
Có những lúc nó cũng phân vân, nhưng cha nó bảo: “Hồi nhỏ, ông bà nội cho ăn thịt mãi, giờ nhìn thịt là thấy ớn. Sau này lớn các con cũng như ba thôi.”