Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Dân tộc không của riêng ai

Lắng nghe Audio:

 

Lê Nguyễn Huy Trần
Hãy nhìn sơ lược về lịch sử Việt Nam!
Tộc người Việt cổ được biết đến đầu tiên và chính thức lập quốc kể từ năm 2879 trước Công nguyên (TCN). Trải qua biết bao thăng trầm lịch sử, các triều đại nước Việt phong kiến đã đánh đuổi quân xâm lược phương Bắc, quyết không khuất phục ngoại bang. Tên nước ta cũng thay đổi theo từng thời đại. Thời Hùng Vương đã dựng nên nước Văn Lang (thế kỷ VII TCN) và dân chúng trong vùng yêu thương đất trời như mạch sống vì nhờ thiên nhiên mà họ đã trồng trọt và tạo ra nhiều sản phẩm cho việc sinh nhai.

Những vị vua này đã làm yên lòng dân bằng tài trí của mình, lo cho đời sống của người dân, lấy ý thức cộng đồng làm nền tảng tranh đấu và giữ gìn làng bản. Sau vua Hùng thì có Thục Phán An Dương Vương lên xưng vương. Ông đã dẹp tan quân Tần đông đến mấy chục vạn, để chúng dở sống dở chết vì thiếu lương thực và cai quản nước Âu Lạc (275 TCN) được khoảng gần bảy thập niên theo ghi chép của Đại Việt Sử ký Toàn thư. Ông còn cho xây thành Cổ Loa dùng yểm trợ quân sự rồi làm cho Triệu Đà một phen khiếp vía nhờ uy danh nỏ thần và những mũi tên được luyện bằng đồng lợi hại. Đến thời nhà Lý, nước ta đã được đổi tên thành Vạn Xuân (544) do Hoàng đế Lý Nam Đế đặt sau khi lên ngôi với chí nguyện mong muốn xã tắc lưu truyền ngàn đời. Ông đã oai phong dẫn binh đánh bọn thứ sử Tiêu Tư hồn phi phách tán đến nỗi chúng phải quỳ lạy xin tha mạng rồi mang vàng bạc, châu báu cống nạp.
Tinh thần yêu nước quật cường và dũng khí chống giặc cứu nước của các vị tiền nhân không chỉ để ghi danh muôn thuở mà còn để cho dân tộc Việt Nam có thể tự hào với các quốc gia khác. Nói đến lịch sử Việt Nam thì chúng ta không thể quên hai vị nữ vương đã từng làm chấn động cả thế gian vào năm Canh Tý 40. Dù là phận gái thuyền quyên, hai nữ tướng Trưng Trắc và Trưng Nhị cũng phất cờ khởi binh tại Mê Linh, đánh tan tác quân Tô Định của nhà Hán. Rồi trăm trận trăm thắng như Đinh Tiên Hoàng đã phá tan quân của Nam Tấn Vương cùng Thiên Sách, dụ hàng được Đổ Động của Nguyễn Cảnh Thạc, đặt quốc hiệu là Đại Cổ Việt (968) đóng đô ở Hoa Lư, thì đến Lê Đại Hành đã mưu trí giết chết tướng Hầu Nhân Bảo, diệt quá nửa quân Tống tại trận thuỷ chiến Bạch Đằng và bộ chiến ở ải Chi Lăng. Sau đó ông lập nghiệp đế vương và mở đầu một kỷ nguyên Đại Việt (981). Những thời vàng son của nhà Đinh, nhà Lý, nhà Lê, nhà Trần, nhà Nguyễn mãi sáng ngời trong sử sách. Những chiến công hiển hách của các trang nam tử, nữ anh hùng vẫn trôi theo dòng lịch sử hào hùng của nước Việt ta. Từ vị vua thông minh và quả quyết Trần Nhân Tông đã hai lần đập tan quân Nguyên Mông có ý đồ thống trị Đại Việt, được toàn dân chúng kính phục cho đến Lê Lợi khởi nghĩa Lam Sơn đã chiến thắng quân Minh, lấy niên hiệu Lê Thái Tổ sau khi trở thành vị vua đầu tiên của nhà hậu Lê. Ta còn có “anh em Tây Sơn” Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ (hay còn gọi là Bắc Bình Vương) và Nguyễn Lữ xuất binh đánh bại cuộc xâm lược của Đại Thanh từ phương Bắc để giành độc lập cho nước Đại Việt. Lại thêm vua Minh Mạng chính trực đã nghiêm minh trong phương cách đổi mới đất nước từ nội trị đến ngoại giao dưới thời nhà Nguyễn. Ông lấy nước Đại Nam (1838) để đặt cho giang sơn ta từ đó. Những quốc hiệu vẫn được truyền tụng qua từng vương triều, đế nghiệp trị vì như áng thiên cổ hùng văn: “Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau. Song hào kiệt đời nào cũng có.” Thế mà ngày hôm nay, tên nước Việt Nam sao lại mờ nhạt và nghe thật yếu ớt. Đất nước Việt Nam tuy không còn phải hứng chịu lửa binh đao hay hàng tấn bom đạn nhưng nay lại gồng gánh kiếp nạn đọa đày, ứa muôn giọt nước mắt dân tộc và thấm từng dòng máu thịt non sông.
Hỡi những người Đảng viên còn lương tri,
Các ông đang làm gì? Các ông có thấy dòng lịch sử Việt Nam đang từ từ ngừng lại? Các ông có thấu hiểu nguy cơ vong quốc đang đến trong nay mai? Các ông còn ngồi trên ghế trường Đảng học bi bô thuyết Cộng Sản, bồi dưỡng thêm tư tưởng Hồ Chí Minh để cho ai khi mà chủ nghĩa vô thần và hung bạo ấy đã bị tẩy chay từ Đông sang Tây. Sao các ông không dành thời gian để quan tâm hơn đến tình hình đất nước?
Các ông đã thấy rành rành trước mắt: đất nước đảo điên trong thế giới kẻ giàu sụ thì coi trời bằng vung, người mạt vận thì đói rã họng. Sao các ông còn mù quáng nài lưng để khiên võng cho đám dã thú trong Bộ Chính trị Trung ương Đảng, cho chúng sung sướng hưởng thụ? Đám bưng bô này không có bộ não của người, vô đạo nghĩa với đồng bào nên có nói thì cũng như “nước đổ đầu vịt”. Còn các ông biết suy nghĩ thì xin hãy sớm tỉnh giấc để cho dân tộc sớm thoát khỏi cảnh lầm than. Các ông không thể mất tự trọng, bán rẻ lương tâm cho lũ quỷ khát máu ngoại bang chỉ vì mưu cầu tư lợi. Đừng học theo những tên tội đồ dân tộc như Kiều Công Tiễn hay Lê Chiêu Thống mà “rước voi về dày mã tổ”.
Việc Trung Cộng đang bành trướng thế lực quân sự khắp nơi trên địa phận Châu Á là mối lo ngại của toàn thế giới. Việc Trung Cộng đang thực thi ý đồ thôn tính Việt Nam là cái tội của các ông đã không làm tròn phận sự bảo toàn đời sống của dân. Tôi nói là cái tội bởi các ông đã trăn trở, xem xét, cân nhắc vì đại cuộc chung cho Việt Nam (tôi hi vọng các ông đã từng làm những điều này) nhưng vẫn cứ làm sai mới dẫn đến sự thể ngày hôm nay. Nếu biết sai mà sửa thì đó là điều tốt. Nhưng sao các ông lại bám theo Đảng chỉ để xin được vài chén canh lạt mà cứ chịu nhục húp ngon lành như thế? Con người sống phải có nghĩa khí và nhân bản, nếu không cũng chẳng bằng một con thú.
Tàu Cộng đang xâm nhập vào nước ta dưới hình thức hợp tác khai thác bauxite ở Tây Nguyên. Đảng ta vẫn nhai đi nhai lại một luận điệu: Ta cần phải hợp tác làm ăn thì mới “đẩy mạnh đất nước”, mới đảm bảo tình “láng giềng hữu nghị” lâu dài. Đâu phải nhà cầm quyền Việt Nam không biết mối đe dọa đồng hóa của bọn Tàu nhưng chúng mặc, chúng kệ bởi bọn Tàu còn tiếp khí oxy nuôi hơi thở của chúng. Đây là sự thật phũ phàng đằng sau cái chủ trương Bauxite của Đảng và Nhà nước. Các nhà kinh tế và các nhà khoa học đã phân tích rằng nước ta muốn thu được lợi nhuận từ việc khai thác mỏ này thì cần đáp ứng tối thiểu là sáu điều kiện; trong đó hai yếu tố quan trọng nhất phải có là đầy đủ nguồn điện và nguồn nước. Tuy nhiên, chúng ta còn chưa đủ điện để cung cấp cho những hộ nghèo ở vùng sâu vùng xa. Hằng đêm họ vẫn phải thắp đèn dầu thì lấy điện đâu mà dùng cho “chủ trương lớn” của Đảng. Còn nguồn nước từ sông suối lại bị chất bùn đỏ do quá trình luyện nhôm thải ra làm ô nhiễm cả vùng rừng núi. Đó là chưa kể tập đoàn Than và Khoáng Sản có thể chịu lỗ đến 120 triệu Mỹ Kim mỗi năm cho việc khai thác bauxite khi ký hợp đồng với nhà thầu CHALIECO (Trung Quốc) theo bản báo cáo của VUSTA. Thế mà họ vẫn nhắm mắt triển khai theo kế hoạch thì không hiểu họ đang có suy tính mờ ám gì. Không ai khỏi tự đặt câu hỏi tại sao hàng ngàn công nhân Trung Hoa có thể tự do tràn sang Việt Nam, đem theo máy móc, thiết bị và tất cả mọi vật dụng, ngay cả “cái bàn toilet”. Mật độ dân số của nước ta đã cao, nay còn tăng gấp bội khi chính sách của Đảng lại đẩy người dân thiểu số đến con đường mất đất sinh sống. Hàng hóa của Tàu nhập khẩu vào Việt Nam thì vô kể, bày bán nơi nơi với giá rẻ làm cho hàng nội địa không thể tiêu thụ. Dân ta không có hạt cơm bỏ bụng, không mái nhà tranh để ở trong khi thổ phỉ lân bang thì ăn thịt ngon, uống rượu say trên đất tổ tiên của ta. Rồi đây đất nước sẽ luỵ tàn trước khi đón ánh bình minh lần cuối. Các ông có thấy hổ thẹn và đau lòng chăng? Sao các ông còn ngu ngơ, khiếp nhược làm tay sai cho Trung Cộng mà tàn nhẫn để đồng bào của các ông chết dần chết mòn?
Học giả Nguyễn Trung cũng từng lên tiếng cảnh báo rằng tác hại do khai thác quặng nhôm gây ra không những ảnh hưởng đến môi sinh, con người mà còn cả vấn đề an ninh quốc gia. Tôi đọc nhiều bài viết nói Tàu Cộng đã gài hàng trăm ngàn quân lính, quân gián điệp đội lốt công nhân vào Việt Nam để thám thính địa hình Trung phần Tây Nguyên, thiết lập căn cứ quân sự và chuẩn bị chiến lược biến Việt Nam thành một tỉnh lỵ như chúng đã làm đối với dân Tây Tạng. Các ông không biết hay cố ý không biết điều này? Sự bành trướng của Trung Cộng không chỉ dừng ở vùng Đông Nam Á, các ông ạ. Chúng còn ngang tàng khống chế cả vùng biển Đông và thách thức những quốc gia phát triển khác như Mỹ, Anh và Nhật. Nếu đất nước rơi vào tay lũ giặc Tàu thì các ông ngay cả đến cái khố che thân cũng chẳng còn. Hãy chứng tỏ năng lực của các ông cho quyền lợi Tổ quốc thay vì luồn cúi những kẻ hãm tài cấp trên.Tôi tin rằng lời của tướng Trần Hưng Đạo vẫn còn sang sảng bên tai các ông: “Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm.”
Là cái nhục quốc gia khi nuôi kẻ phản bội. Càng nhục nhã hơn khi chúng ta biết nguy biến của quê hương mà lại khoanh tay thúc thủ. Các ông đã phục tùng đủ và không cần phải có nghĩa vụ nào nữa đối với chế độ bán nước hại dân này. Điều bây giờ tôi mong muốn quí vị có tâm huyết với quê hương hãy khai trừ Đảng ra khỏi đầu. Đừng bôi nhọ thêm danh dự của các ông. Đừng để cả một dân tộc lên án các ông mà hãy “đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy trí nhân thay cường bạo” như lời đại thần Nguyễn Trãi đã dạy.
Hỡi những chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam,
Các anh đang làm gì? Các anh có phải là những con người chính nghĩa phục vụ cho nhân dân? Nếu vậy, sao các anh lại cầm súng đối đầu với nguyện vọng của dân? Các anh thi hành chỉ thị của Đảng mà quên mất cái Đảng vô tri ấy không phải do người dân trong nước bầu chọn. Có phải các anh đang làm trái với ý nghĩa tên gọi Quân đội nhân dân – “từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu, vì nhân dân phục vụ”?
Chắc hẳn các anh cũng đã nhận được rất nhiều bức tâm thư từ những người công dân có lòng với quê hương. Trong bức giác thư của Trần Nhu, ông ta viết rằng: “Hỡi các tướng lãnh, hỡi những người binh lính đã chiến đấu chống giặc Tàu năm 1979, các bạn đã bị phản bội!” Đúng vậy, các anh đã bị phản bội. Không chỉ riêng những người lính năm xưa mà là tất cả các anh đang nằm trong hàng ngũ Quân đội Nhân dân hiện nay đều bị phản bội. Xương máu của các anh đổ vào những cuộc chiến nhằm bảo vệ bờ cõi đều bị Đảng ta lãng quên. Những người bạn cùng chinh chiến với các anh đã sai lầm trong quá khứ, nay các anh không thấu được tâm địa độc tài của Đảng Cộng Sản thì chính các anh đang tự biến mình thành những kẻ phản nghịch của Tổ Quốc. Các anh không thấy sao? Từng tấc đất trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã bị Đảng hiến dâng cho tụi Tàu man rợ. Từng dãi vịnh Bắc Bộ, ải Nam Quan, thác Bản Dốc cũng đã bị ngoại tộc xâu xé có “giấy phép”. Vậy nên các anh không cần tốn sức lực đứng ngoài hải đảo hay canh gác biên giới nữa nếu như các anh vẫn còn một lòng trung với Đảng mà bất hiếu với dân. Thay vì trấn giữ biên cương thì các anh hãy chỉa súng nổ vào hơn tám mươi triệu người dân để Đảng ta vỗ tay khen thưởng. Tôi thiết nghĩ lúc đó chắc công việc của các anh sẽ nhẹ nhàng hẳn đi, không còn phải dầm mưa dãi nắng nhiều. Nhưng các anh ạ, đêm đêm các anh sẽ trằn trọc cố ru một giấc ngủ. Những cơn ác mộng sẽ chập chờn bủa lấy bởi chính toà án lương tâm đang xét xử những hành động vô nhân tính của các anh. Các anh tuy không có quyền cao chức trọng, không giàu sang phú quý nhưng các anh còn dân tộc. Đó mới chính là bảo vật quý giá nhất mà các anh cần nâng niu vẹn toàn. Mất non sông, mất đồng bào thì các anh bảo vệ cái gì đây, hỡi những người vì lý tưởng tự do cho Tổ Quốc? Các anh hãy trả lời cho dân nghe.
Cha mẹ, anh chị của các anh cũng đang nằm trong gọng kìm của nhà nước CHXHCNVN. Đừng than trách rằng nếu các anh không tuân theo lời của mười mấy tên trong Bộ chính trị thì chúng sẽ làm khó dễ những người thân của các anh. Điều đó chỉ chứng tỏ các anh hèn yếu và bất tài. Các anh vẫn còn nhịn được sao khi những kẻ lãnh đạo trong Đảng thì có nhà cao cửa rộng, có xe hơi sang trọng, có tiền gởi vào nhà băng ngoại quốc hàng tháng; còn dân ta chăm chỉ cày sâu cuốc bẫm nhưng vẫn không ngóc đầu lên nổi . Bọn chúng cướp bóc mồ hôi và nước mắt của người dân mà sung sướng trên nỗi đau của dân tộc. Tại sao các anh không giải thoát gia đình các anh khỏi ách thống trị của Đảng cùng với toàn thể đồng bào khỏi họa mất nước? Các anh đừng theo chân cố Tổng bí thư Trường Chinh đã đấu tố giết cả cha mẹ ruột để làm vui lòng kẻ trên. Đó không phải vì “đại nghĩa quốc gia” mà là “đại nghịch bất đạo”. Bọn chúng không đứng chung chiến tuyến với các anh để thông cảm với nỗi nhọc nhằn của các anh ngày đêm ở ngoài khơi xa hay trên rừng núi sâu độc. Bọn chúng chỉ là những kẻ tiểu nhân “ăn cháo đá bát” nên các anh đừng hi vọng chúng sẽ tạ ơn những gì các anh đã và đang làm. Các anh cầm súng trên tay, chiến đấu vì dân tộc, hà cớ gì phải sợ một lũ đần độn kia? Các anh càng phải dũng cảm đương đấu với giặc phương Bắc, làm tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo mà không thẹn lòng với hồn thiêng sông núi.
Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghi.ch lỗ lai xâm phạm
nhu*~ da(~ng ha`nh khan thu? ba.i hu*
(“Nam Quốc Sơn Hà” – Lý Thường Kiệt)
Hỡi Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, Công Giáo Việt Nam, cùng các đoàn thể tôn giáo khác,
Các chư vị đang ở đâu? Các chư vị có nghe thấy những Đấng Bề Trên đang khóc? Những giọt nước mắt đau đớn lăn nhẹ trong tim Người khi nhìn Việt Nam tội nghiệp của chúng ta đang chìm trong vô vàn khổ ải.
Tôi không phải là con chiên ngoan đạo hay tu sĩ hành khất nhưng tôi cũng hiểu rằng Đức Chúa Trời được sinh ra để giải thoát những khổ đau của loài người và Đức Phật Thích Ca phổ độ chúng sinh. Người dạy chúng ta biết làm một con người nhân ái và trí tuệ, lấy lòng từ bi mà giải hóa hận thù. Nhưng các vị không thể bình thản tụng kinh niệm Phật hay đọc kinh cầu nguyện Chúa ban phước lành mỗi ngày trong khi cả nước Việt nam đang bị dày xéo từng ngày. Các vị không thể tịnh tâm nghe tiếng chuông nhà chùa hay bài Thánh ca nơi giáo đường trong khi ở ngoài kia, toàn dân tộc Việt Nam đang gào thét những tiếng đau đớn với những giọt máu và nước mắt nghiệt tử.
Con người ta được sinh ra chỉ thiết tha có được hạnh phúc và sự tọa lạc trong tâm hồn. Nhưng hôm nay đây, bộ chính trị Đảng đã không làm tròn bổn phận lo cho quốc thái dân an. Ngược lại, họ đã lạm dụng chức quyền trái phép để cướp nhà cửa, đất đai của dân. Từ vụ lấn chiếm mảnh đất tổ tiên của gia đình một mục sư ở huyện Phước Long, tỉnh Bình Phước, từ vụ cưỡng ép năm gia đình bán ruộng với giá rẻ mạt ở xã Trường Yên, cho đến vụ tranh chấp địa phận giáo xứ Thái Hà mà chính quyền Hà Nội đã không ngại ngần cho công an đàn áp các giáo dân triệt để. Những hành động ngang ngược này của các ban lãnh đạo Nhà nước vẫn cứ tái diễn thì thử hỏi pháp luật để ở đâu, công lý treo ở chỗ nào. Các vị không thể ngồi chờ bọn đầu trộm đuôi cướp này lẻn vào đền chùa hay nhà thờ mà cầm theo súng, dùi cui, thuốc xịt hơi cay để tàn phá thờ tự vào một ngày rất gần. Các vị hãy cùng toàn dân xuống đường.
Hỡi những người Công Giáo, linh mục Lê Quang Uy – Dòng Chúa Cứu Thế đã lên tiếng: “Chúng ta không thể cứ mãi ở bên lề cuộc sống quê hương trong sự e ngại, do dự. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi lẫn nhau mà không ai dám quyết định một việc gì thiết thực và can đảm. Chẳng lẽ chỉ vì sợ bóng sợ vía một cái gì đấy mà chúng ta lại không sợ điều đáng phải sợ hơn cả, đó là tiếng lương tâm, tiếng nói của Chúa Thánh Thần.”
Hỡi những vị chư Tăng và Phật tử, Đại lão hoà thượng Thích Quảng độ là một chân tu chỉ biết ăn chay niệm Phật. Thế mà Ngài cũng không thể lắng nỗi lòng bất bình cho quê hương mà buộc phải kêu gọi một tháng bất tuân dân sự: “Chỉ còn lại tiếng nói của toàn dân mới có cơ cứu vãn. Trước là chận đứng việc lấy Vàng, tức dân tộc, đổi lấy Nhôm ngoại quốc. Sau là bảo vệ sự Vẹn toàn lãnh thổ mà tiền nhân đã đem xương máu gầy dựng… hãy tỏ thái độ trước nguy cơ hủy hoại mầu xanh Tây nguyên và đời sống của người Việt cũng như hàng chục dân tộc ít người trong việc khai thác quặng bô-xít không thông qua nghiên cứu khoa học và kinh tế, mà chỉ vụ vào sự lệ thuộc Bắc phương…Sống dưới chế độ độc tài, công an trị, người dân đã mất quyền biểu tình công cộng nói lên ngưỡng vọng thiết tha suốt 54 năm tại miền Bắc và 34 năm qua tại miền Nam, thì nay hãy BIỂU TÌNH TẠI GIA.”
Thời buổi nhiễu nhương dưới sự cai trị của chính quyền Cộng Sản Bắc Việt đã không còn cách nào khắc phục. Phép nước của chế độ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đã không hướng đến quyền lợi của người dân. Chúng ta cần phải nói lên tiếng nói của dân tộc. Giáo lý trong kinh sách và đạo nghĩa làm người không cho phép các vị hòa thượng, tăng ni, các giám mục, giáo dân tỏ thái độ dửng dưng trước những điều bất công trong lòng xã hội Việt Nam hiện nay. Tôi xin được trích lời dạy của Đức Thế Tôn để làm vòng hào quang chân lý và ánh sáng Tin Mừng soi rọi lối đi trước mặt: “Như đàn voi say trận, không kể lằn tên mũi đạn, ta phải can đảm chịu đựng những điều bất hạnh của đời. Vì một phần lớn chúng ta sống ngoài khuôn khổ của giáo luật, ta phải có thái độ của đàn voi lâm trận, mạnh tiến giữa rừng gươm đao, giáo mác, bình tĩnh hứng chịu những nỗi chua cay của đời, và thản nhiên vững bước trên con đường phạm hạnh.”
Hỡi tất cả lương dân trong nước,
Các người đang làm gì?
Ngoài đồng lúa, những bác nông dân đang nhễ nhại mồ hôi dưới ánh nắng gắt gao của một buổi trưa đầu hạ. Trong công ty, những nhân viên đang căng thẳng bên chiếc vi tính dưới dàn máy điều hoà mát lạnh. Trên khu đất quy hoạch, những chú kỹ sư xây dựng đang ra sức chỉ đạo các công trình nhà cửa mới trong lớp bụi bay mịt mù. Nơi trường học, tiếng thầy cô giảng bài cho học sinh cùng tiếng lá xào xạc bên ô cửa lớp… Những hình ảnh quê hương dường như thật thanh bình. Tôi cứ cho rằng mỗi người đều được Đảng và Nhà nước giao phó một nhiệm vụ và ai cũng cố gắng hoàn thành công việc của mình trong tâm trạng phấn khởi. Có thật đất nước của chúng ta tốt đẹp như vậy? Không. Đất nước chúng ta là một địa ngục ác đạo. Và các người đều là nạn nhân của địa ngục bạo quyền Cộng Sản Bắc Việt.
Hẳn các người không còn xa lạ gì với cái tên Hồ Chí Minh. Tùy thuộc vào trình độ tư duy của mỗi người và tài liệu công khai sự thật về Hồ Chí Minh mà các người đã may mắn đọc được thì bây giờ các người sẽ có những cách đánh giá khác nhau về con người “muôn mặt” này. Nhưng đặt lại bối cảnh thời chiến ngày xưa thì không một ai mảy may nghi ngờ đến tấm lòng ái quốc của vị “lãnh tụ vĩ đại” Hồ Chí Minh. Nào là Bác đã “ra đi tìm đường cứu nước”, Bác sống “cả đời sống vì dân tộc”, Bác đã đem chủ nghĩa ngoại lai tuyệt vời về cho Việt Nam. Nào là xã hội không nên phân chia giai cấp, mọi người đều có quyền bình đẳng, dân chúng sẽ sống trong “thế giới đại đồng”, v.v… Những điều này nghe như rót mật vào tai đã làm nhiều người dân chất phác tuyệt đối tin theo. Thế rồi kết quả của bao lời đường mật ấy như thế nào? Từ đầu thập niên 50, những thảm kịch Cải Cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm đã giết oan hàng vạn địa chủ, trí thức, văn nghệ sĩ, làm hơn một triệu dân miền Bắt phải di cư vào miền Nam trong nỗi kinh hoàng. Nạn nhân là các người. Tiếp theo là cuộc thảm sát Tết Mậu Thân năm 1968 với những hố chôn tập thể, với những giây phút tê liệt khủng khiếp nhất cho người dân Huế. Nạn nhân là các người. Sau đó chủ trương đánh tư sản, đưa toàn bộ đất nước sống trong thời kỳ bao cấp cũng làm cho hàng trăm ngàn người vô tội bị mất trắng tài sản, không nhà không cửa. Nạn nhân cũng là các người. Chỉ có Đảng ta là ngư ông thủ lợi, nuốt trọn những gì chúng vơ vét được qua những cuộc tàn sát man rợ. Những linh hồn oan thiêng chẳng biết dùng bao nhiêu vải tang để phủ cho hết. Những dòng máu thấm đỏ vào đất chẳng biết chờ thời gian bao lâu mới có thể phai mờ. Những giọt nước mắt chua cay chẳng biết hòa cùng bao con sông, con suối cho bớt vị mặn đắng. Một bi kịch của loài người!
Chiến tranh thì phải có đầu rơi máu chảy, nhưng sự hy sinh phải xứng đáng cho quyền lợi toàn dân tộc chứ không phải để cho một cá nhân nào. Xin các người đừng mãi u mê trong lời tuyên truyền của Đảng và Nhà nước. Có thể các người không muốn nhắc đến những gì đã xảy ra trong quá khứ nhưng các người sẽ không bao giờ quên được. Nỗi đau ngày nào các người phải chịu đựng vẫn chưa thể nguôi ngoai, vẫn mãi khắc sâu trong tâm khảm. Cộng Sản là kẻ thù của nhân loại. Cho đến hôm nay Đảng CSVN vẫn ngựa quen đường cũ. Chúng gieo rắc tội ác khắp nơi nơi. Từ việc buôn bán phụ nữ Việt thông qua các đường dây môi giới hôn nhân cho đến tình trạng dân đói nghèo lạc hậu. Các người là nạn nhân. Từ hàng trăm trẻ em vất vưởng nơi lề đường cho đến nhiều vụ cướp đất của lương dân khắp nước. Các người là nạn nhân. Từ tín ngưỡng tôn giáo bị cấm đoán cho đến tình trạng thất nghiệp tràn lan. Các người là nạn nhân. Từ sự bắt bớ các nhà đấu tranh dân chủ cho đến chủ trương biến cả dân tộc thành những kẻ nô lệ cho thực dân ngoại quốc. Các người cũng là nạn nhân. Xã hội đã biến con người sống dẫm đạp lên nhau, bất chấp sinh mạng người khác chỉ vì đồng tiền. Bác sĩ không còn chữa bệnh theo phương châm “lương y như từ mẫu”. Luật sư không còn hành nghề với tinh thần bào chữa oan ức cho thân chủ. Nhà báo không còn viết bài dựa trên tính chất sự thật của sự việc. Bây giờ các người chỉ thấy một xã hội tráo trở, gạt gẫm lẫn nhau để đạt mục đích riêng. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn mãi thì đất nước sẽ đi về đâu. Sau này các người sẽ không còn thưởng thức hương vị bánh chưng, bánh dầy vào những ngày Tết mà thay vào đó là bánh trôi, bánh bao của Trung Hoa. Tất cả là do trái tim quỷ dạ xoa của Đảng Cộng Sản nặn ra. Chúng ta không thể chịu đựng hơn. Đồng bào quốc nội hãy vì tương lai con em mà đồng lòng chung sức hạ bệ chính quyền Cộng Sản Việt Nam độc tài và ngăn chặn tham vọng xâm lấn của Trung Cộng.
Hỡi toàn thể người Việt ly hương,
Các cô chú, anh chị đang làm gì? Các cô chú còn nhớ cái hận mất nước năm 1975? Hay các anh chị đang sung túc bên kia đại dương mà quên mất hai tiếng dân tộc?
Nhắc đến the Fall of Saigon thì chẳng ai ngăn nổi tiếng nấc xót xa. Từng hình ảnh cuối cùng tại miền Nam cứ như cuốn phim quay chậm ngược dòng thời gian. Từng cảnh tượng chết chóc như những mũi kim đâm vào trái tim đau buốt. Đâu rồi thanh bình ấm no? Đâu rồi khung trời hoa mộng? Đâu rồi xứ sở hòa bình? Ôi miền Nam yêu dấu đã vì ai mà âm u hoang tàn, vì ai mà gia cảnh phân ly, vì ai mà tan nát tuổi xuân. Những con thuyền mong manh vượt biết bao hải lý để chở thuyền nhân đến miền đất hứa. Những nỗi uất ức được khâu chặt vào từng tế bào trong cơ thể. Những nỗi khiếp sợ ăn mòn cả tinh thần cho nòi giống. Để rồi hôm nay trên đất khách quê người tự do, một số người Việt tỵ nạn nhìn về quê hương Việt Nam bằng con mắt lãnh cảm mà chối bỏ nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Thật đáng buồn khi họ có ý nghĩ là việc quốc nội thì tự người dân trong nước phải đứng lên giải quyết. Vậy thì cội nguồn các người ở đâu, tổ tiên các người ở chốn nào? Đây là một vấn đề quốc gia hệ trọng đến sự sinh tồn của cả dân tộc.
Các cô chú đã thấy đồng bào trong nước phải gánh chịu kiếp cu li. Trong thời thế nguy biến này, chỉ có tình thương đồng loại của những người Việt hải ngoại mới giúp họ có đủ ý chí kiên cường để chống trả lại sự đàn áp của Cộng Sản. Chúng ta không thể để bè lũ Cộng Sản Bắc Việt thành công trong việc chia rẽ sợi dây liên kết nội chiến và ngoại ứng. Tôi biết rất nhiều cô chú đã và đang tích cực có những kế hoạch giải thể bộ chính trị Cộng Sản và cứu vãn đất nước khỏi cảnh vong quốc. Còn những anh chị Việt Kiều nhẹ dạ khác thì đừng nên nghe lời mĩ miều “khúc ruột ngàn dặm” của Cộng Sản mà về Việt Nam làm ăn, đốt tiền để tiếp tế máu cho chúng, đến khi lọt bẫy rồi thì hối hận cũng không kịp.
Có nhiều lần tôi lang thang vào cái diễn đàn chính trị trên mạng, nghe các anh ví von Cộng Sản như loài súc vật vô nhân tính, mất tình yêu thương đồng loại. Xin thưa với quí vị, chúng không phải là khỉ, là chó và cũng không xứng đáng được so sánh với những loài vật này. Con khỉ tuy chỉ biết bắt chước nhưng chúng rất thông minh và có tình cảm. Một câu chuyện nói về một thợ săn đã bắn một con vượn cái bị trọng thương. Thế mà vượn mẹ vẫn ôm chặt đứa con vào lòng và dùng hết sức bình sinh để rống gọi thảm thiết chờ người cha trở về. Khi con vượn đực quắp được đứa con mang đi thì lúc đó con vượn cái mới trút hơi thở cuối cùng rồi từ từ ngã xuống. Còn Cộng Sản chỉ biết giết đồng loại. Con chó thì rất trung thành với chủ nhân. Nếu người chủ gặp chuyện nguy hiểm thì nó liều thân để cứu. Còn Cộng Sản thì mạng ai nấy giữ thật kỹ. Nếu như Cộng Sản là chó thì các vị có dám nuôi trong nhà không? Ngay cả những bà mẹ Việt Nam đã có công nuôi các cán bộ, bộ đội mà cũng bị chúng cướp nhà không thương tiếc. Đúng là một lũ đủ thứ vô: vô gia đình, vô Tổ quốc, vô tôn giáo, vô đạo đức, vô tư cách, vô nhân vô nghĩa, vô phúc vô hậu, vô phương cứu chữa.
Hỡi tuổi trẻ Việt Nam trên toàn quả địa cầu,
Các bạn trong nước đang nghĩ gì? Các bạn ở hải ngoại đang ước muốn gì?
Là rường cột tương lai của nước nhà, các bạn trong nước cần phải biết bổn phận làm một người công dân có ích cho xã hội. Chúng ta không sinh ra trong thời loạn lạc nhưng lại sinh nhầm vào một thế giới không ánh sáng. Những ánh đèn màu muôn sắc lộng lẫy trên phố thị về đêm chỉ là ảo ảnh của bóng tối. Những khu giải trí chỉ là trò xí gạt con nít, che mắt thiên hạ. Những căn biệt thự vươn cao lấp kín bầu trời chỉ là mô hình tượng trưng cho chủ nghĩa Cộng Sản – một kẻ cướp. Các bạn hãy tới gần và nhìn kỹ một chút. Dưới ngọn đèn đường là các cụ già một mình lượm những cái lon để đổi chén cháo qua ngày. Ngoài cổng khu vui chơi là những kẻ ăn xin mặc áo quần rách bươm lê lết dọc vỉa hè. Bên cạnh nhà lầu cao tầng ở thành thị là liêu xiêu nhưng mái nhà tranh vùng nông thôn. Đó mới là viễn cảnh thật sự của đất nước chúng ta. Vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu? Từ tấm lòng yêu nước là sự khơi nguồn cho hành động cứu nước. Các bạn cần thoát khỏi sự nhồi sọ của Đảng ta, đừng ngông nghênh ra vẻ ta đây có tất cả mà hãy dùng cái đầu để suy nghĩ. Nếu Việt Nam là một phần của Trung Cộng thì các bạn chẳng còn gì hết. Các bạn cần thắp lên lòng tin và tình yêu thương nhân loại, gạt bỏ tham – sân – si và đừng cưỡng cầu danh vọng cuộc đời.
Các bạn hãy nhìn gương quốc gia Tây Tạng. Họ đã bị Trung Cộng thống trị qua nhiều thế kỷ. Nhưng vì người Tây Tạng biết chống lại những kẻ lợi dụng mình, biết nắm bắt thời cơ và lại có đầu óc nhanh nhẹn, trung thực nên họ không bao giờ đầu hàng. Họ hiểu rằng một khi nhẹ dạ tin vào lời nói “cùng nhịp thở với các chiến sĩ vũ trang, cùng chung số phận với các cán bộ và nhân dân Tây Tạng” của Hồ Cẩm Đào thì sẽ không có huyệt chôn thân. Đó là một bài học cho chúng ta học hỏi. Vì lịch sử hơn bốn ngàn năm văn hiến, các bạn hãy nối gót các bậc tiền bối để làm rạng danh Tổ quốc Việt Nam thêm một lần nữa.
Các bạn trẻ tại hải ngoại hãy cùng sát cánh với thanh niên trong nước để chúng ta có thể giải thoát dân tộc khỏi ách nô lệ ngoại bang. Các bạn sống trên những quốc gia tự do thì các bạn là người hiểu rõ tầm quan trọng phải có dân chủ và nhân quyền. Trình độ của tôi có thể không bằng các bạn nhưng đứng vào cương vị người chủ tương lai của đất nước thì chúng ta là thành phần chính yếu của nước nhà. Vì thế chúng ta không nên tách biệt đường lối đấu tranh mà hãy chia sẻ với nhau. Chúng ta có chung một quê hương, một màu da, một màu tóc.
Hỡi tuổi trẻ Việt Nam! Chúng ta không thể để yên cho bọn khốn nạn Nguyễn Minh Triết, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng… thông đồng với lũ giặc Tàu bức hại nhân dân. Trách nhiệm của chúng ta là không để lọt một tấc đất vào tay giặc, không để dân tộc mãi điêu linh, không để chết tương lai tuổi trẻ, và càng không để trở thành đứa con tội đồ của người Mẹ chúng ta. Đời người có một lần để sống và một lần để chết, hãy sống cho xứng và hãy chết cho đáng.
Dân tộc Việt Nam không của riêng ai.
Chúng ta không thể cứ rơi nước mắt mãi. Hỡi toàn thể đồng bào quốc nội và đồng bào hải ngoại, hãy khóc một lần cuối rồi lau lệ cho khô. Hãy cùng nhau tay trong tay, vai kề vai nối thành một khối đại đoàn kết dân tộc. Chống giặc ngoại xâm phương Bắc là trách nhiệm của tất cả người con da vàng máu đỏ Việt Nam. Các bậc cha ông ngày trước đã có công gầy dựng và gìn giữ giang sơn gấm vóc thì nay chúng ta không thể giương mắt vô hồn nhìn từng mảnh đất quê hương bị cắt xén rồi dâng cho bọn bành trướng Trung Cộng một cách vô cớ. Bọn chúng huỷ hoại môi trường sinh sống của đất nước ta, phong tục tập quán của dòng giống ta, nhân bản con người của dân tộc ta thì chúng ta không thể bình chân như vại. Bọn chúng bóc lột sức lao động, nhập thực phẩm vào đầu độc người dân, bao thầu các công trình xây dựng trọng điểm bằng quyền lực áp đặt thì chúng ta không thể chấp nhận sự có mặt của chúng trên đất Nam này. Bọn chúng âm mưu đồng hoá chủng tộc, trừ diệt đồng bào tận gốc, áp dụng chính sách nô lệ chính trị thì chúng ta không thể im lặng chịu nhục.
Khi tất cả cùng hướng về quê hương Việt Nam chính là lúc chúng ta biến niềm tin thành vũ khí lợi hại nhất. Khi tất cả cùng chung nhịp thở với non sông Việt Nam chính là lúc chúng ta biến tinh thần đoàn kết thành sức mạnh bất diệt. Không một mãnh lực nào có thể ngăn chặn hùng khí vì đại nghĩa quốc gia của chúng ta. Không một thế lực nào có thể làm nhụt chí vì lý tưởng trường tồn cho dân tộc. Hãy đồng tâm lật đổ bọn bán nước cầu vinh Cộng Sản. Hãy chung sức dẹp tan lũ giặc Tàu Cộng đang hoành hành trên đất nước. Hãy tranh đấu để xây dựng một kỷ nguyên mới cho nước Việt Nam tươi sáng hơn.
Gươm mài đá, đá núi cũng mòn
Voi uống nước, nước sông phải cạn.
Đánh một trận, sạch không kình ngạc
Đánh hai trận tan tác chim muông.
(Trích “Bình Ngô Đại Cáo” – Nguyễn Trãi)
Dân tộc là của tất cả người dân mang dòng máu Việt Nam.
Trên đây là những lời tâm huyết của một người trẻ sinh ra trên mảnh đất Việt Nam. Tôi đã nói những gì tôi cần phải nói. Mỗi người chúng ta đã đủ trưởng thành và đủ trí khôn để suy xét. Các vị có vì bản sắc văn hóa mà đấu tranh hay không thì đó là tuỳ thuộc vào quyết định của các vị. Còn tôi cũng như chị Lê Thị Công Nhân đã từng phát biểu: “Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi,” sống cho dân tộc và chết vì dân tộc.
Tôi không là ai nhưng tôi có thể khẳng định với tất cả quí vị rằng tôi là một đứa con của Mẹ Việt Nam bất khuất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét