Chu Tất Tiến, M.S.P.
Thật sự, nếu lý thuyết về sự “Tự tiến hóa”
(Self evolution) của Darwin mà được giới thiệu vào thế kỷ 20, với những
khám phá mới về DNA, về sự cấy ghép và lai tạo giống, và đặc biệt là sự
“Clonning”, tạo ra một sinh vật mới từ tế bào gốc của một sinh vật chủ,
thì nhất định, lý thuyết của Darkwin sẽ bị ngâm trong hồ sơ của muôn
ngàn phát minh chưa hoàn chỉnh.
Thoạt
nghe lý thuyết này, những người có suy nghĩ đơn giản liền vỗ tay hoan
hô, mà không để ý đến “mắt xích” giữa hai con chim (A) và (B) bị đứt ở
chỗ “Tự” (self) đó. Yếu tố nào, sức mạnh nào, khả năng nào mà một con
chim “tự“suy nghĩ” để tìm ra một phương pháp kéo dài các tế bào mỏ ra để
thích ứng với môi trường mới? Việc kéo dài tế bào da và xương ở mỏ thêm
vài “inch” nữa, nếu có, cần phải qua một quá trình thật dài đến cả ngàn
năm, trong khi những con chim (A) và (B) vẫn tồn tại cùng một lúc, với
cùng chiều dài của mỏ cho Darwin có cơ hội mà chụp hình chúng, mà không
thấy có triệu chứng nào là con chim (B) sẽ tiếp tục kéo dài mỏ thêm cho
việc gắp sâu tiện nghi hơn! Darwin đã “chào thua” yếu tố này và cố dẫn
giải trong cuốn “The Origin” như sau: “Nếu có thể chứng minh được rằng
tất cả mọi bộ phận phức tạp đang hiện diện mà không có thể được tạo
thành bởi vô số những biến cải nhẹ và liên tiếp thì lý thuyết của tôi sẽ
hoàn toàn đổ vỡ (If it could be demonstrated that any complex organ
existed, which could not possibly have been formed by numerous,
successive, slight modifications, my theory would absolutely break
down)!
Theo Định luật bảo toàn năng lượng, năng lượng không thể tự
nhiên sinh ra hay mất đi mà chỉ có sự đổi chỗ. Nếu gọi lực là F, chúng
ta có: F (vào) = F (ra). Theo nguyên tắc vật lý, một vật sẽ giữ nguyên
trạng mãi mãi nếu không có một lực tác động lên nó. Vậy, lực tác động
nào đã áp đặt lên cái mỏ chim để các tế bào ở đó dài ra? Lực tác động
nào đã tạo ra cái “đơn bào đầu tiên, thủy tổ mọi sinh vật” hiện diện
trên trái đất? Lực nào đã biến đơn bào đó thành con cá? Rồi lực nào đẩy
con cá bò lên cạn, tự bỏ vẩy, chặt đuôi, tự mọc da, mọc tay chân biến
thành khỉ? Lực nào bảo giống khỉ đó bò xuống đất biến thành những mỹ
nhân vừa đẹp vừa hấp dẫn như Marilyn Monroe, Brigitte Bardot, Jayne
Mansfield…với những đường cong của bộ ngực tuyệt diệu như thế, mà không
phải là cặp vú nhẽo nhẹt, lông lá của các con hắc tinh tinh? Lực nào chỉ
giới hạn cho người phụ nữ có hai vú thay vì hàng chục cái vú như của
chó và heo? (Tưởng tượng Jayne Mansfield, M.M. hay B.B. mà có hai hàng
vú, mỗi bên 5 cái, thì không biết đàn ông có còn coi các nàng là thần
tượng của họ không????)
Vì thế lý thuyết Tiến Hóa (Evolution
theory) của Darwin chỉ có thể được công nhận như một giả thiết
(hypothesis) có sự nghiên cứu công phu bằng cách sưu tập các mẫu vật
trên nhiều lục địa trong một khoảng thời gian dài, mà không thể trở
thành Định Luật (Law) bắt buộc mọi con người phải chấp nhận những gì mà
Darwin giới thiệu. Việc bộ Giáo dục Hoa Kỳ cho phép giảng dậy Thuyết
Tiến Hóa (Lưu ý: vẫn là “Thuyết” mà chưa phải là “Định Luật”) trong các
trường học không phải là chính phủ Mỹ công nhận Thuyết Tiến Hóa là đúng,
vì thật ra, với nguyên tắc Tự Do, Dân Chủ, có hàng trăm Thuyết vẫn được
giảng dậy cho học sinh có một sự so sánh, tìm hiểu, và sau đó, tự tìm
lấy cho mình một đường hướng đi riêng, như Theory of knowledge
management, theory of global climate change, theory of Big Bang, theory
of human behavior… Trong khi các “theory” đó được giảng dậy, các nhà
khoa học vẫn tiếp tục tìm kiếm thêm các dữ kiện hoàn tất các “theory”
của mình, cho đến khi nào “theory” trở thành “định luật” (law) thì mới
thôi.
Nhìn lại Thuyết Tiến Hóa của Darwin, thật sự, người ta có
thể đặt ra cả ngàn câu hỏi làm cho Darwinists lúng túng y như một con
ếch vẫn quen bơi nhẩy tại ao nhà, bỗng dưng đứng trước đại dương mênh
mông thì chới với, hoảng hốt, nhẩy bừa vào một khe đá nào đó, rồi hé mắt
nhìn quanh. Trong phạm vi một bài viết chật hẹp, người viết bài này chỉ
xin đặt một số câu hỏi quan trọng như sau:
1-Về sự Chết: Nếu
không có một lực nào tác động trên mọi sinh vật, trong khi các sinh vật
cứ “tự” tiến hóa để sinh tồn, thì sự tiến hóa đó sẽ tiếp tục đến muôn
triệu năm, và không bao giờ có sự Chết! Nhưng thực tế cho thấy là thời
gian tồn tại trên mặt đất của các sinh vật khác nhau. Con rùa sống dai
nhất được khoảng 100 năm, còn các giống vật khác thì có sinh mệnh ngắn
hơn, tùy loại. Thuyết Tiến Hóa cũng không giải thích được sự có mặt của
“Bệnh Tật”. Tại sao lại mắc bệnh, khi “nhu cầu thay đổi để tồn tại” lúc
nào cũng có? Nhất là với con người thì nhu cầu được sống rất cao, hầu
như không có ai muốn chết cả, và vào bất cứ thời điểm nào, con người
cũng chiến đấu để được tồn tại, nhưng cuộc chiến này hoàn toàn vô vọng!
Nhân loại vẫn chết, chết trẻ, chết bệnh, chết vì già… Darwin cũng đã
chết mà chưa giải thích được việc này!
2-Về sự tiêu hóa: Ăn vào
thì phải thải ra, nếu không thì nhất định con người chết liền ngay sau
khi sanh. Tại sao vậy? Lực nào bắt buộc bao tử phải co bóp, và các mô ở
thành bao tử phải hấp thụ các chất bổ, rồi lực nào buộc các chất bổ phải
chuyển đi các bắp thịt, các mô khác, còn lại chất bã thì tống ra ngoài?
Luật Tiến hóa hiện diện dưới hình thức nào khiến các thức ăn ngon
miệng, nhìn thấy thì thèm thuồng kia bỗng biến thành chất dơ, thối tha,
khi thải ra, ai cũng sợ? Thức uống ngon ngọt như thế bỗng thành nước
tiểu khai lòm, không thể chịu đựng được?
3-Về sự sinh dục: Luật
tiến hóa nào buộc các hình thức sinh dục của cây cỏ, thực vật khác với
sinh hoạt tình dục của động vật, của con người? Tại sao lại có hoa lưỡng
tính, có cả nhị đực, nhị cái để chúng va chạm vào nhau, biến thành quả?
Tại sao lại có hoa đơn tính, cần các lực khác mới kết quả? Tại sao hoa
dưa tây cần bàn tay người chạm nhị đực vào nhị cái thì mới thành trái?
Các loại bông khác cần chân của con ong, cần sự mò mẫm của côn trùng?
Cây thông lại thải phấn bay khắp không trung, để phấn đậu xuống hoa cái?
Tại sao các bộ phận sinh dục của động vật đều thích ứng với nhau, giống
đực bốn chân phải cần bộ phận sinh dục vừa dài vừa to mới có thể khắng
khít với bộ phận cái? Tại sao giống hai chân như chim, gà lại có bộ phận
sinh dục ngay phía dưới đuôi mà không bên trên? Sao con vịt xiêm đực
lại có cơ phận vừa dài vừa xoắn khoảng gần hai gang tay, kéo lê trên đất
mà không bị đứt, bị xơ? Sao con thỏ đực lại chỉ cần nhẩy lên có một hai
giây rồi lăn đùng ra mà cũng có thỏ con? Sao con người lại linh hoạt
hơn con vật khác trong vấn đề sinh hoạt tình dục? Tại sao hình dáng bộ
phận sinh dục của con người cũng toàn vẹn, khít khao, chỗ này bảo vệ chỗ
kia, tạo ra cảm giác sảng khoái lạ lùng mà thuyết Tiến Hóa chưa bao giờ
dám đụng tới?Tại sao và tại sao?
Cả ngàn vạn câu hỏi cho Darwin
mà chắc chắn rằng, những người không tin vào một sự sắp đặt của một Đấng
Toàn Năng (omnipotence), bên ngoài loài người, thông suốt mọi sự, vẫn
hàng điều hành vũ trụ với muôn triệu sinh vật, thực vật một cách toàn
hảo thì vĩnh viễn không thể nào trả lời nổi! Đấng Toàn Năng này, có thể
là Ông Trời, là Thượng Đế, là Thần, hay là Chúa, tùy theo con người tin
tưởng và đặt tên. Đấng Toàn Năng này đã đặt ra Sự Chết để giới hạn sự
phung phí của con người, cũng như để bảo toàn trái đất. Nếu không có sự
chết, không có bệnh tật, con người cứ thế mà sản sinh, nẩy nở, thì chỉ
trong vài thế kỷ là trái đất đã tràn ngập, lúc nhúc con người và tất cả
đều tự diệt vì thiếu thực phẩm, thiếu nước uống, và không có chỗ để thở!
Tất cả mọi sinh hoạt của vi sinh vật, vi khuẩn, côn trùng, thú dữ, gió
chướng, bão giông, sóng thần, núi lửa… cũng đều có mục đích “phục vụ”
cho con người, vì nếu không có những yếu tố giết người ấy, nạn nhân mãn
sẽ xẩy ra và kết quả còn tai hại hơn gấp ngàn lần sự sống! Vì thế, mà
những nhà khoa học chân chính mới khâm phục sự tính toán tinh vi của
Thượng Đế hay Thiên Chúa. Chỉ những kẻ vô thần, đầu óc sơ cứng mới không
chấp nhận sự hiện diện của Thiên Chúa mà thôi. Pascal, nhà khoa học lỗi
lạc của nhân loại đã từng nói: “Khoa học nông cạn làm cho người ta xa
Thiên Chúa. Khoa học tinh vi làm cho người ta gần Thiên Chúa.”
Bởi
thế, hàng ngày, con người có tín ngưỡng vẫn thắp nhang cầu Trời, khấn
Phật hay đọc kinh thầm thĩ, xin Đấng Tối Cao chuyện này, chuyện nọ. Họ
tin tưởng vững chắc rằng lời cầu xin đó, ý tưởng thầm thĩ đó, chỉ là hư
vô, nếu không có một Đấng biết lắng nghe, biết nhìn tư tưởng trong óc
não của con người như là nhìn vào một màn hình Computer tinh vi, vĩ đại,
để thấu hiểu hết sự tốt, sự xấu của con người đối với Trời, với Thượng
Đế, hay với Thiên Chúa và với nhau, từ đó mới có thể thi ơn hay giáng
họa cho họ. Còn những kẻ vô thần mà lại mang tính kiêu ngạo mới chế diễu
ông Trời, mạ lị Thiên Chúa. Họ sống một đời vô định, không tin tưởng
vào ai ngoài chính mình, nên lúc nào cũng cô đơn khủng khiếp, mỗi ngày
mỗi tăng. Nỗi cô đơn của họ thì không ai, không yếu tố nào có thể lấp
đầy ngoài việc suy nghĩ và tin tưởng ở một Đấng Toàn Năng thấu hiểu họ
hơn họ hiểu chính họ, vì Đấng ấy đã tác tạo ra họ.
Chu Tất Tiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét